Kỷ Trường An vốn muốn hỏi Hách Ly Cung, nhưng lại đổi thành Hách lão nhân.
Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Không có! Ngươi hẳn là so với ta rõ ràng hơn mới đúng, ngươi không phải cũng từ Thiên Thành trở về sao?”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Ta chỉ là một thương nhân, không trộn lẫn vào triều đình!”
“Nga!” Tống Đoàn Viên lên tiếng.
Kỷ Trường An nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Ngươi về sau không cần lại dạy bất luận ai nấu ăn, bất luận ai nấu cũng không ngon bằng ngươi, hơn nữa bất luận kẻ nào nấu ăn cho ta cũng sẽ không giảm bớt số lần ngươi phải nấu cơm. Không cần lại si tâm vọng tưởng!”
Tống Đoàn Viên lại liễm mắt rũ mi lên tiếng, cầm chén đũa đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, Kỷ Trường An có chút bất an, có phải hắn nói chuyện quá nặng hay không? Vừa rồi hắn ở đại đường nhìn thấy Tống Đoàn Viên, vốn định phát giận, lớn tiếng mắng nàng, nhưng cho tới bây giờ, hắn chỉ mới nói một câu như vậy, nữ nhân này đã giận sao?
Đại Sơn tiến vào, cười tủm tỉm nói: “Công tử, hiện tại hỏa khí đã đi xuống chưa?”
“Lăn, ta muốn nghỉ ngơi!” Kỷ Trường An trầm giọng nói, lập tức kéo chăn đắp lên đầu.
Đại Sơn: “……”
Hỏa khí vì sao còn lớn như vậy? Cải ngồng và cháo bách hợp ăn không phải trả tiền mà!
Buổi sáng ngày thứ hai, Thu gia bên kia quả thực phái người tới đón Thu Mâu Mâu.
“Nương!” Thu Mâu Mâu tiến lên, gọi phu nhân kia một tiếng.
Nương? Tống Đoàn Viên ngước mắt, Thu Trác Thị - phu nhân hộ Quốc công kiếp trước thế nhưng đang đứng ở đại đường.
Thu Trác Thị mặc vải thô, trên đầu cột một cái khăn, sắc mặt vàng như nến, không có bộ dáng phú quý, phô trương như kiếp trước.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
Kiếp trước bởi vì sự tình Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu hòa li, nguyên chủ không thiếu so chiêu cùng Thu Trác Thị, mỗi lần Thu Trác Thị đều mắng nguyên chủ là phụ nhân ở nông thôn, ánh mắt thiển cận, mỗi lần đều chọc trúng uy hiếp của nguyên chủ, khiến nguyên chủ tức giận, mỗi lần đều khóc nửa ngày.
Hiện giờ nhìn tới……
Thu Trác Thị này chính là người duy nhất ngược nguyên chủ!
“Tống đại nương, ngài tới đây!” Thu Mâu Mâu gọi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên vội vàng hoàn hồn tiến lên.
“Nương, đây là Tống đại nương, dọc theo đường đi may mắn gặp được nàng, bằng không con đã ngã bệnh!” Thu Mâu Mâu nói.
Thu Trác Thị gật đầu, vội nói lời cảm tạ, trong miệng lại oán trách Thu Mâu Mâu: “Con vì sao phải về tới? Nương không phải đã nói, ta rời đi là bởi vì cha con làm tổn thương tâm của ta, nếu con cũng đi, vậy chẳng phải sẽ để nữ nhân kia được như ý sao? Con không nghĩ làm đại tiểu thư Thu gia nữa sao?”
Thu Mâu Mâu thấp giọng nói: “Nương, nương chỉ kêu con gái chịu đựng, nương vì sao không thể nhẫn? Nếu nương thật sự muốn, vậy hãy đuổi nữ nhân kia đi!”
Thu Trác Thị thấp giọng nói: “Ta và cha con là phu thê từ thuở niên thiếu, hắn nửa đường gặp được Thu di nương kia, bị quỷ mê tâm hồn, trước kia nuôi ở bên ngoài cũng liền thôi đi, hiện giờ còn đón người về phủ, ta thật sự là……”
“Nhưng nương đi theo cha đến khi thành đại quan tứ phẩm như hiện giờ, sao có thể nhường không vị trí phu nhân Thu gia cho Thu di nương kia?” Thu Mâu Mâu nói.
Thu bà tử nghe, không nhịn được nói: “Đúng vậy, tiểu thư nói đúng, phu nhân đi rồi, cha ruột cũng biến thành cha kế, vị trí đại tiểu thư cũng không giữ được!”
Thu Trác Thị do dự một chút, thấp giọng nói: “Các ngươi nói đúng, ta đích xác không nên rời khỏi. Chúng ta rời đi, sẽ chỉ làm mẹ con Thu gia càng càn rỡ hơn!”
Thu Trác Thị hướng tới Tống Đoàn Viên khom lưng: “Vị Tống đại nương này, đa tạ ngươi, nếu có cơ hội đi Thiên Thành, có chuyện gì cứ đi tìm Thu gia ở Thiên Thành, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ!”
Tống Đoàn Viên vẫy vẫy tay: “Vậy thì không cần, về sau tốt nhất đừng gặp là được!”
Thu Trác Thị sửng sốt: “Đây là ý gì?”