“Lương Vương vẫn luôn muốn chiếm đường thủy ở thành Thái Bình, để vận chuyển lương thực và binh khí của hắn, lần trước chức phủ thành bị Trương Phong Tương, người của Trình Vương chiếm trước, vốn đã bất mãn, muốn thừa dịp con trai Trương Phong Tương sinh bệnh, nhân cơ hội áp chế, ai biết lại bị nương tử Tống gia làm mất, thuộc hạ sợ Lương Vương bên kia sẽ khó xử nương tử Tống gia!” Thẩm Lận còn nói thêm.
Kỷ Trường An do dự một chút nói: “Hiện giờ Tống Đoàn Viên vẫn còn làm ở chi nhánh Thiên An Các?”
Thẩm Lận gật đầu.
“Nơi đó không thể để nàng tiếp tục ở!” Kỷ Trường An thấp giọng nói, “Chu Cảnh Thiên có chút bướng bỉnh, vẫn luôn không chịu dựa vào Lương Vương hoặc là Trình Vương, gần đây Thiên An Các vận chuyển dược liệu đều bị hạn chế, Trình Vương cũng không tiện nhúng tay, ta thấy, Thiên An Các sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp tai vạ!”
“Nhưng nghe nói con trai nhỏ nhất của Tống gia còn nhận Chu Tế Tân làm cha nuôi, sợ là không tiện phủi sạch quan hệ!” Thẩm Lận lo lắng nói, “Hơn nữa hiện tại Tống Phúc Tin vẫn còn đọc sách ở thư viện, còn muốn tham gia khoa cử, mấy mẫu tử Tống gia bọn họ không có chỗ ở, Thiên An Các thật là địa phương đặt chân không tồi.”
Kỷ Trường An nhíu mày, Thẩm Lận nói đích xác không sai, hắn muốn tìm lý do đưa Tống Đoàn Viên rời khỏi chi nhánh Thiên An Các, còn không cho Tống Đoàn Viên nhìn ra, thật là có hơi chút phiền toái.
“Ta sẽ nghĩ biện pháp!” Kỷ Trường An nói.
Thẩm Lận liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Công tử vì sao không trực tiếp nói chân tướng cho nương tử Tống gia?”
Kỷ Trường An ngước mắt.
“Công tử vẫn luôn yên lặng bảo vệ nàng, phía trước là bởi vì tướng công bị bệnh của nàng, hiện giờ Tống Đỉnh Xa đã chết, chẳng lẽ công tử còn muốn tiếp tục yên lặng bảo vệ như vậy?” Thẩm Lận hỏi.
Kỷ Trường An rũ mắt: “Nàng đã hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trước kia, hơn nữa ta hoài nghi người năm đó ta gặp được cùng nữ tử gả cho Tống Đỉnh Xa căn bản là không phải một người!”
Thẩm Lận sửng sốt: “Công tử nói vậy là có ý gì? Vậy hiện tại Tống Đoàn Viên là ai?”
“Hẳn là người trước kia ta đã từng gặp được, nhưng nàng đã hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trước kia. Năm đó Lam Lẫm mang nàng đến Tống gia thôn, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu nàng bị thương, cho nên tất cả ký ức phía trước đều biến mất!” Kỷ Trường An nhíu mày, “Nàng đã hoàn toàn quên mất ta, khi ta xuất hiện ở Tống gia thôn, ta đã xuất hiện trước mặt nàng vài lần, nàng đều không có liếc mắt nhìn ta một cái!”
Thẩm Lận bất đắc dĩ xoa xoa đầu: “Trước kia, không biết người công tử chờ lại là như thế này, hiện giờ nếu đã biết, thuộc hạ muốn giúp công tử, tổng không thể nhìn công tử vẫn luôn chờ đợi như vậy!”
Kỷ Trường An ngước mắt: “Ta đã thực thỏa mãn, ít nhất ta và nàng còn có thể một lần nữa nhận thức, tuy rằng nàng đã không nhớ rõ cái tên Trường An này.”
Trường An, một đời Trường An, là năm đó nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn đặt cho hắn, trước đó, thân phận của hắn không cho phép hắn có tên, hắn chỉ có vị trí, gọi là Thập Nhất.
Thẩm Lận thở dài: “Công tử, ngài như vậy quá khổ, làm cái gì cũng không thể cho nàng biết……”
Kỷ Trường An nâng tay lên, không cho Thẩm Lận tiếp tục nói tiếp, “Ở đoạn thời gian tính tình nàng thay đổi lớn, ta còn nguyện ý yên lặng bảo hộ nàng, huống chi là hiện tại, ta có thể từ trên người nàng nhìn thấy bóng dáng quá khứ, ta đã thực thỏa mãn!”
“Thẩm Lận, hiện tại việc mà ngươi phải làm, chính là chặt chẽ chú ý tình huống của Lương Vương bên kia, đừng để hắn nhúng tay vào sự tình khoa cử!” Kỷ Trường An nói, “Nhị tiểu tử Tống gia - Tống Phúc Tin đọc sách không tồi, Tống Đoàn Viên đặt tất cả tâm tư ở trên người hắn, hy vọng hắn trúng cử nhân.”
Thẩm Lận thở dài một hơi: “Rõ, thuộc hạ đã biết! Kỳ thật chỉ cần một câu của công tử, đừng nói cử nhân, dù có là Trạng Nguyên……”