Kỷ Trường An nhếch miệng cười cười, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, vậy người hắn đợi cũng đã sắp tới rồi!
Lúc này Tống Đoàn Viên đang ở sau bếp nấu cơm, một bên nấu cơm, một bên duỗi dài lỗ tai nghe bọn hạ nhân đàm luận học thức uyên bác của Kim phu tử.
“Vị Kim phu tử này ở Quốc Tử Giám, chỉ đứng sau Mộ Quốc Giám!” Một hạ nhân nói.
“Phải không, phải không? Lợi hại như vậy sao?”
“Rất lợi hại, nghe nói Trạng Nguyên ba kỳ thi trước tất cả đều ra từ tay ngài ấy, môn sinh trải rộng trong triều!”
“Vậy năm mươi lượng bạc vào cửa thật đúng là không đắt!”
“Đương nhiên không đắt, hiện tại nghe nói người bắt được vé dù có được trả hai trăm lượng bạc một vé cũng không bán!”
Hai trăm lượng? Tống Đoàn Viên ngẩn ra, những người này thật là điên rồi, ngay cả kẻ đầu cơ cũng xuất hiện!
“Hiện tại trong tay công tử nhà chúng ta còn mấy vé?” Có người hỏi ra vấn đề mấu chốt.
“Nghe nói còn có một vé thôi!” Có người trả lời.
Tống Đoàn Viên vội vàng vớt sủi cảo ra nồi, không được, nàng phải hành động nhanh, bằng không vé này sợ là không mua được!
Nghe tiếng đập cửa bên ngoài, Kỷ Trường An lười nhác ngẩng đầu lên tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Đoàn Viên vươn một cái đầu tới, đầy mặt mỉm cười.
Khóe môi Kỷ Trường An không nhịn được hơi hơi kéo lên, đây là lần đầu tiên nữ nhân này cười xán lạn khi bưng cơm cho hắn.
Trước kia ngẫu nhiên còn xụ mặt với hắn!
Kỷ Trường An nâng tay lên đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngăn trở ý cười không che giấu được ở khóe môi.
“Kỷ công tử, hẳn là đang đói bụng đi? Ăn cơm thôi!” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm tiến lên, “Hôm nay ta chưng sủi cảo cho Kỷ công tử, nhân thịt tươi và nấm, nấm chính là khi con trai lớn của ta mang theo người lên núi hái thuốc hái được, vừa mới mẻ vừa hiếm có!”
Còn chưa có qua mười lăm tháng giêng, nấm này được phát hiện ở trong một sơn động ấm áp ẩm ướt, hơn nữa còn là nấm tùng nhung quý báu, Tống Đoàn Viên vì tấm vé cuối cùng này cũng coi như đã bỏ vốn gốc.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn sủi cảo một cái, mặt trên trắng như tuyết, phía dưới vàng óng ả, bên cạnh có rau trộn, còn có một chén cháo bát bảo, bữa cơm sáng này của Tống Đoàn Viên thật dụng tâm!
“Thoạt nhìn hương vị không tồi!” Kỷ Trường An nói, vươn tay tới.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, vài giây sau mới phản ứng lại đây, chạy nhanh từ trên bàn lấy đũa, tất cung tất kính mà đặt ở trong tay nam nhân.
Kỷ Trường An gắp một cái sủi cảo, sủi cảo lại lập tức chảy xuống.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, khó hiểu mà nhìn Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An buông đũa, dùng tay trái chậm rãi xoa nhẹ vị trí cổ tay, hơi hơi nhíu mày, một bộ dáng rất thống khổ.
“Kỷ công tử, ngươi đây là……”
“Hôm qua không biết vì sao bị trẹo một chút, sáng sớm hôm nay cánh tay này liền vô lực, hiện tại càng thêm nghiêm trọng, ngay cả một chiếc sủi cảo cũng không gắp nổi!” Kỷ Trường An nhíu chặt mày nói.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tống Đoàn Viên tiến lên, cầm lấy cánh tay nam nhân, thử sờ soạng kinh lạc trên cổ tay nam nhân.
“Đau!” Sờ đến một chỗ hơi phồng lên, Kỷ Trường An không nhịn được kêu lên.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nàng còn chưa có dùng sức đâu, chỉ sờ nhẹ nhàng một chút, nam nhân này đã kêu lớn tiếng như vậy, là quá kiều quý hay thật sự rất đau?
Tống Đoàn Viên nhẹ nhàng giúp Kỷ Trường An xoa một chút hỏi: “Có khá hơn không?”
Kỷ Trường An đang rũ mắt nhìn tay nữ nhân, bàn tay trắng trắng, ở trên cánh tay hắn xoa tới xoa đi, lực đạo vừa phải, thực hưởng thụ.
“Kỷ công tử?” Tống Đoàn Viên thấy hắn không trả lời, lại gọi một tiếng.