Kỷ Trường An sau đó mới hoàn hồn, không biết vì sao, sắc mặt lại có hơi chút đỏ.
“Mặt ngươi làm sao vậy? Bị sốt sao?” Tống Đoàn Viên vội vàng nâng tay lên, sờ soạng trán nam nhân.
Khóe môi Kỷ Trường An đều sắp kéo đến bên tai, nhưng lý trí nói cho hắn, không được, phải thu lại, thu lại!
Kỷ Trường An vội vàng cúi đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là quá đau!”
“Kỳ quái, chỉ là bị thương gân mạch, cũng sẽ chỉ nhức mỏi, không dùng được lực mới đúng, vì sao sẽ đau như vậy?” Tống Đoàn Viên nhíu mày, tổng cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Kỷ Trường An cảm giác nói: “Đúng là nhức mỏi, chỉ là ta vốn rất sợ đau, một chút đau đớn cũng không chịu được!”
Tống Đoàn Viên nga một tiếng, không nhịn được nhớ tới kiếp trước, Kỷ Trường An bị xe kết hôn đè chết, nhất định chết rất thống khổ!
“Lát nữa ta dán cho ngươi một miếng thuốc dán thử xem!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu, mắt trông mong mà nhìn sủi cảo thơm ngào ngạt kia, “Đáng tiếc cơm này……”
“Ta đi gọi Đại Sơn tiến vào đút cho ngươi!” Tống Đoàn Viên nói.
“Đại Sơn sáng sớm đã đi thu mua hàng hóa, buổi tối mới trở về!” Kỷ Trường An vội nói.
“Ngoại trừ Đại Sơn, trong nhà ngươi không có nha hoàn hầu hạ sao?” Tống Đoàn Viên sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy?
“Không có, con người của ta không quen người khác hầu hạ, Đại Sơn là đi theo ta từ nhỏ, ta mới quen!” Kỷ Trường An mắt trông mong mà nhìn sủi cảo kia, “Sắp lạnh rồi, sắp lạnh rồi, lạnh thì không thể ăn được nữa!”
Tống Đoàn Viên bị hắn kêu đến nóng lòng, chỉ đành chạy nhanh lấy đũa cắm một cái đặt ở trong miệng nam nhân.
Kỷ Trường An một bên cắn sủi cảo, một bên nén cười, cúi đầu, nuốt sủi cảo vào.
Hương vị thực không tồi.
“Cháo!” Kỷ Trường An ăn xong sủi cảo, cảm thấy miệng khô, lại dùng cằm chỉ về cháo bát bảo.
“Cháo bát bảo có thể dùng muỗng uống, tay trái ngươi có thể cầm muỗng!” Tống Đoàn Viên nói, đẩy cháo bát bảo đến trước mặt nam nhân.
Kỷ Trường An chỉ đành vươn tay trái tới, cầm muỗng nhỏ, rầu rĩ uống cháo.
Cái tay trái đáng chết!
“Sủi cảo!” Uống lên mấy miếng cháo, Kỷ Trường An ai oán nâng đôi mắt đầy trông mong lên nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lại đút cho hắn một chiếc sủi cảo.
“Rau!” Kỷ Trường An nhìn nhìn rau trộn, “Gắp hộ một ngụm đi!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, bất đắc dĩ vươn đũa gắp một ngụm.
“Ngon!” Kỷ Trường An nói, nhưng ăn xong hơi đậm vị, hắn lại chạy nhanh cúi đầu uống cháo.
Một bữa ăn sáng ăn thật sự chậm, không sai biệt lắm hơn nửa canh giờ.
Nhìn Kỷ Trường An ăn đến không sai biệt lắm, Tống Đoàn Viên bắt đầu thiết nhập chính đề.
“Kỷ công tử, gần đây đang vội việc gì vậy?” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm hỏi.
“Không vội việc gì, chỉ là một ít việc nhỏ!” Kỷ Trường An muốn trêu Tống Đoàn Viên, cố ý không nói.
“Nghe nói Kỷ gia chúng ta gần đây làm một thương vụ rất lớn?” Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ, chỉ đành nói thẳng, “Mời một vị Kim phu tử của Quốc Tử Giám tiến đến giảng đề cho các học sinh thành Thái Bình?”
Kỷ Trường An gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Nhưng việc làm ăn quá nhiều, ta cũng không thể quan tâm hết.”
Tống Đoàn Viên cười nịnh nọt: “Còn vé của Kim phu tử kia không? Ta muốn mua một vé cho đứa con thứ hai của ta!”
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Tống Phúc Tin cũng muốn nghe một chút sao?”
Tống Đoàn Viên vội vàng gật đầu: “Nghe nói là Kim phu tử sẽ giảng đề thi mấy năm qua, khoa cử tuy rằng sẽ không dùng lại đề cũ, nhưng ít nhất có thể nghe cách suy nghĩ để giải đề!”