Xuống xe, Tống Đoàn Viên ngẫu nhiên ngó quá tay Đại Sơn đang nắm dây cương, trên tay hắn đã đổi một bộ bao tay khác, tuy rằng kiểu dáng không sai biệt lắm, nhưng thực hiển nhiên không phải bộ mà trước kia nàng đã đưa cho hắn.
“Đại Sơn, bao tay này là ở đâu tới vậy?” Tống Đoàn Viên hỏi, “Đôi bao tay ta đưa cho ngươi đâu?”
Đại Sơn theo bản năng ngước mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, chỉ thấy Kỷ Trường An chậm rì rì từ trên xe ngựa đi xuống.
Đại Sơn vội nói: “Ta không cẩn thận làm mất, nhưng ta cảm thấy đôi của ngài dùng thật sự tốt, nên ta bảo bà tử Kỷ gia chiếu theo đó làm cho ta một đôi!”
Tống Đoàn Viên gật đầu nói: “Không có việc gì, ngươi có đồ dùng là được rồi, bằng không sẽ đông lạnh hỏng tay!”
Đại Sơn vội nói lời cảm tạ: “Tống đại nương đối xử với ta thật tốt!”
Đại Sơn nói xong, liền cảm nhận được công tử nhà mình phóng tới một đôi mắt hình viên đạn.
Đại Sơn chạy nhanh lại đổi giọng: “Tống đại nương có phải cũng coi ta như con trai hay không?”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Ta không có con trai lớn như ngươi, ngươi đừng nói ta già như vậy!”
Đại Sơn cũng đi theo cười rộ lên.
Kỷ Trường An chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi đến phòng sách.
Đại Sơn chạy nhanh đè thấp âm âm thanh nhắc nhở: “Tống đại nương, mau đi nấu cơm đi!”
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn bóng dáng Kỷ Trường An một cái, lập tức gật đầu, “Yên tâm, ba mươi phút sẽ xong, sẽ kịp lúc Kim phu tử tan học!”
Đại Sơn đáp lời, đánh xe ngựa tới hậu viện.
Hôm nay trong phòng bếp có măng mùa đông, Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, làm canh măng mùa đông thịt viên, lại dùng sa tế xào măng, cuối cùng hấp một con cá.
Ba mươi phút là đủ.
Trong phòng sách, Kỷ Trường An ăn đồ ăn kia, trong lòng thập phần thỏa mãn.
Vì Tống Đoàn Viên, hắn có thể đánh vỡ hết thảy quy củ!
Mấy ngày chớp mắt liền qua đi, rất nhanh đã đến mười lăm tháng giêng.
Mười lăm tháng giêng, mọi người đều muốn ăn tết, cho nên thư viện và Thiên An Các đều nghỉ, Tống Đoàn Viên cũng không cần đi Thiên An Các học châm cứu.
Mười lăm tháng giêng trong thành Thái Bình có hoa đăng, Tống Phúc Tin sau khi đi nhìn Tống Phúc Truyền, liền hẹn đồng hương đi xem hoa đăng.
Tống Đoàn Viên không có chuyện gì, một ngày đều ở Thiên An Các nói chuyện cùng Tống Phúc Truyền, tới buổi tối bị Tống Đại Cát đuổi đi.
Tống Đại Cát muốn Tống Đoàn Viên cũng đi ra ngoài xem hoa đăng, để nàng đi ra ngoài giải sầu.
“Có gì mà phải giải sầu, tâm tình của ta rất tốt!” Tống Đoàn Viên phất tay áo, một mình chán đến chết mà đi trên đường cái, đang cảm thấy không thú vị, liền thấy Kỷ Trường An đứng cách đó không xa, trong tay còn cầm một chiếc hoa đăng.
Tống Đoàn Viên không nhịn được tiến lên: “Kỷ công tử cũng tới xem hoa đăng sao?”
Kỷ Trường An gật gật đầu, đưa hoa đăng trong tay cho Tống Đoàn Viên: “Nhìn một cái xem có thích không?”
Tống Đoàn Viên tiếp nhận đến liếc mắt xem một cái, là Thường Nga Bôn Nguyệt, chuyện thần thoại mà nàng thích nhất.
“Thích!” Tống Đoàn Viên nhìn, không thể tưởng được Kỷ Trường An đưa một cái hoa đăng lại có thể vừa khéo như vậy, chọn đúng cái mà nàng thích nhất.
“Đi cùng nhau một chút nhé?” Kỷ Trường An phát ra lời mời.
Tống Đoàn Viên cảm thấy dù sao cũng không có chuyện gì, cùng nhau đi một chút cũng không sao.
Hai người cầm theo hoa đăng đi ở đầu đường, chung quanh là đám người rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, cùng bọn họ có quan hệ, lại tựa hồ không có quan hệ.
Tống Đoàn Viên xoay người liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, kiếp trước trước khi chết mới thấy qua mặt, vì sao hiện tại lại thân cận như vậy? Phảng phất mặc kệ ở nơi nào, đều có thể nhìn thấy hắn.
Thập phần tâm an.
Phát giác nữ nhân đang nhìn chính mình, Kỷ Trường An cũng ngước mắt qua cười với Tống Đoàn Viên.
Kỳ thật vẫn luôn như vậy cũng tốt.