Phía trước có một chiếc cầu, nước dưới cầu thanh triệt, còn có bậc thang, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ vây quanh bên kia, thả hoa đăng trong tay xuống.
Kỷ Trường An nhìn, chỉ chỉ, “Chúng ta cũng đi qua đi!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chạy nhanh xua tay: “Ta đã tuổi lớn, không xen vào mấy việc náo nhiệt này!”
Kỷ Trường An lại lập tức đi về phía trước, Tống Đoàn Viên chỉ đành đi theo sau.
Tìm một địa phương ít người, Kỷ Trường An đi đến bờ sông, gỡ hoa đăng từ trên tay cầm xuống, đặt ở trong nước, hoa đăng liền lập tức chuyển động về phía trước.
“Công tử, đây chính là dấu hiệu tốt, ngươi và nương tử nhất định có thể bạch đầu giai lão!” Lão phụ nhân bán hoa ở bên cạnh cầu nhìn thấy, không nhịn được cười nói.
“Nương tử?” Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, là đang nói nàng sao?
Kỷ Trường An nhếch miệng cười cười, không có phản bác lời nói của lão phụ nhân kia, chỉ nhìn hoa hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lão phụ nhân vội nói: “Mười đồng một cành hoa! Công tử, hiện giờ là mùa đông, hoa đều trồng ở trong lều ấm, cho nên hơi đắt một chút!”
Kỷ Trường An móc ra một ít bạc vụn: “Bán tất cả cho ta, không cần thối lại!”
Lão phụ nhân sửng sốt, cảm kích gật đầu, chạy nhanh dùng dây thừng buộc chặt một chút, tràn đầy một bó lớn, tất cả đều đưa cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, đây chính là lần đầu tiên nàng ở ngoài phòng bệnh thu được hoa do một nam nhân tặng……
Tống Đoàn Viên vẫn luôn cảm thấy tặng hoa thực lãng phí, nhưng khi nhìn thấy những bông hoa đỏ rực rỡ kia, trong lòng Tống Đoàn Viên thế nhưng lại chua xót.
Trong lòng có cái gì tựa hồ đang sinh trưởng.
“Thích không?” Kỷ Trường An cười tủm tỉm hỏi.
Tống Đoàn Viên thu liễm cảm xúc: “Lãng phí tiền bạc, hơn nữa vừa rồi vì sao ngươi không giải thích ta không phải nương tử của ngươi?”
“Ngươi thích bị người ta nói già sao?” Kỷ Trường An chuyển mắt nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, nàng tự nhiên không muốn, nhưng việc này cùng việc kia, cũng không có bất luận quan hệ gì.
“Ta tổng không thể nói ngươi đã là bà nội, mà ta còn chưa có thành thân đi? Chỉ là người xa lạ, giải thích nhiều như vậy làm gì?” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói, đi nhanh tiến lên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nam nhân này, nàng đều đã làm bà nội, tự nhiên không sợ, chỉ là hắn còn chưa có thành thân, sợ làm hỏng thanh danh, chậm trễ nhân duyên của hắn mà thôi.
Phía trước có người xướng khúc, ánh nến trên thuyền hoa chiếu rọi xuống sông nhỏ, tiếng ca du dương, mái chèo nhẹ nhàng lay động, nhấc lên từng gợn sóng liên tục, gợn sóng đẩy ra, mặt nước rực rỡ, thập phần mỹ lệ.
Tống Đoàn Viên nhìn, không nhịn được cảm thán, cảnh sắc thật sự đẹp!
Trong lúc Tống Đoàn Viên thưởng thức cảnh đẹp, đột nhiên nhìn thấy bên bờ sông có một đôi thiếu nam thiếu nữ đang thả đèn, nam tuấn tú, mỹ nữ yểu điệu, đứng chung một chỗ thập phần xứng đôi.
Tống Đoàn Viên có chút hâm mộ, không nhịn được nhìn kỹ một chút, khi thuyền hoa chậm rãi đến gần hơn, nương ánh nến, Tống Đoàn Viên thấy rõ thiếu nam thiếu nữ kia, không nhịn được lập tức bưng kín miệng.
Là Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu!
“Làm sao vậy?” Kỷ Trường An vốn đang có chút giận, thấy Tống Đoàn Viên đứng lại không đi, cũng liền kiên nhẫn mà đi trở về chờ nàng, lại không có nghĩ đến vừa lúc nhìn thấy nàng thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm phía đối diện.
Kỷ Trường An cũng đi theo nhìn một cái, khi hắn thấy rõ hai người kia, không nhịn được cười một chút: “Hóa ra là Phúc Tin, nàng kia……”
Tống Đoàn Viên trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao, tiến lên tách hai người ra hay là……
Kiếp trước, Thu di nương không có ở trên đường gặp được Tống Đoàn Viên, bị mắc bệnh nặng không dậy nổi, tự nhiên không đấu lại Thu Trác Thị, Thu Trác Thị cũng không có mang theo con trai con gái về quê, vẫn luôn làm phu nhân đại quan, cuối cùng trở thành Quốc công phu nhân.