Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 386 - Chương 386. Ngươi Cùng Nương Tử Nhất Định Có Thể Bạch Đầu Giai Lão 2

Chương 386. Ngươi cùng nương tử nhất định có thể bạch đầu giai lão 2 Chương 386. Ngươi cùng nương tử nhất định có thể bạch đầu giai lão 2

Tống Phúc Tin cũng là ở sau khi trúng Trạng Nguyên mới nhìn thấy Thu Mâu Mâu, lệnh của cha mẹ lời của người mai mối, một cọc hôn nhân cũng liền được định ra như thế.

Một đời này, bởi vì Tống Đoàn Viên cứu Thu di nương, thay đổi vận mệnh của Thu Trác Thị, khiến Tống Phúc Tin gặp Thu Mâu Mâu sớm hơn, thiếu nam thiếu nữ, tình đậu sơ khai……

Tống Đoàn Viên thở dài, sợ là có Thu Mâu Mâu này, Tống Phúc Tin sẽ không từ bỏ việc tiến đến Thiên Thành khảo Trạng Nguyên!

“Chúng ta đi thôi!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.

“Được!” Kỷ Trường An cũng thấy, hiện tại chạy nhanh rời đi mới là thượng sách.

Tuy rằng đoạn thời gian gần đây, Kỷ Trường An đã nghĩ mọi cách lấy lòng Tống Phúc Tin, nhưng Kỷ Trường An không xác định Tống Phúc Tin có thể tiếp thu việc hắn và Tống Đoàn Viên quá mức thân mật hay không.

Hai người ra ngoài xem hoa đăng, vẫn nên đừng để cho Tống Phúc Tin nhìn thấy thì tốt hơn!

Hai người vừa mới rời đi, Tống Phúc Tin liền giúp đỡ Thu Mâu Mâu đặt hoa đăng xuống nước, trong nháy mắt ngẩng đầu, thấy được bóng dáng của hai người ở rất xa.

“Nhìn cái gì vậy?” Thu Mâu Mâu thấy Tống phúc Tin sững sờ, không nhịn được thấp giọng hỏi.

“Không có việc gì, có thể là nhìn lầm, còn tưởng rằng là người quen!” Tống Phúc Tin nói.

“Tỷ tỷ, hóa ra các ngươi ở chỗ này!” Lúc này Thu Ngọc Thừa từ phía sau đuổi theo, nhìn hoa đăng trong sông, “Đã thả rồi sao?”

Thu Mâu Mâu gật gật đầu: “Đệ chỉ lo chơi, nơi nào còn lo lắng ta? May mắn có Tống công tử ở chỗ này giúp ta thả hoa đăng!”

Thu Ngọc Thừa chỉ đành gật gật đầu: “Được được, mỗi năm hoa đăng của tỷ tỷ đều là đệ giúp đỡ thả xuống, hiện giờ bị Phúc Tin thả, lòng đệ còn có chút hụt hẫng đây!”

Thu Mâu Mâu lập tức đỏ mặt lên, thấp giọng nói: “Không cần nói hươu nói vượn, ta về nhà trước, nương còn đang chờ ta! Còn có đệ đó, cũng nhanh trở về nhà, còn có hai tháng nữa đã thi rồi, đệ chính là hy vọng của nương!”

Thu Ngọc Thừa chạy nhanh vẫy vẫy tay: “Đã biết, hai chúng ta hiện tại liền trở về đọc sách đi!”

Thu Mâu Mâu mang theo bà tử, nha hoàn rời đi.

Tống phúc Tin nhìn theo bóng dáng Thu Mâu Mâu, vẫn luôn chờ đến khi không nhìn thấy Thu Mâu Mâu nữa.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta chạy nhanh trở về đọc sách đi, nếu ta không thể trúng cử nhân, nương ta sẽ không chịu nổi!” Thu Ngọc Thừa bất đắc dĩ nói.

Tống Phúc Tin gật gật đầu.

Xoay người rời đi, Tống Phúc Tin lại quay đầu nhìn nhìn hoa đăng của Thu Mâu Mâu, khóe môi không nhịn được gợi lên.

Đêm nay, Tống Đoàn Viên nửa mộng nửa tỉnh, trong mộng tất cả đều là hình ảnh nguyên chủ cùng Thu Mâu Mâu ở bên nhau.

Kiếp trước, Thu Mâu Mâu đối với nguyên chủ còn xem như tôn trọng, chỉ đáng tiếc nguyên chủ là cái gậy thọc cứt, không thiếu bị Thu Trác Thị giáo huấn.

Cuối cùng, Thu Mâu Mâu vẫn luôn không có mang thai, nguyên chủ liền xúi giục Tống Phúc Tin nạp thiếp, dẫn tới hòa li.

Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, một đời này, nàng thật sự không hy vọng Thu Mâu Mâu tái ngộ Tống Phúc Tin, nhưng đến cuối cùng, hai người chẳng những gặp gỡ, thoạt nhìn tình cảm cũng không tệ lắm.

Chẳng lẽ số mệnh thật sự trốn không xong?

Không biết vì sao, Tống Đoàn Viên liền nghĩ tới lời đạo sĩ áo xám kia nói, trong lòng một mảnh hoảng loạn.

Giờ phút này trong phòng sách, Kỷ Trường An vươn tay tới, trong lòng bàn tay có vài mảnh cánh hoa màu đỏ.

Đây là lấy xuống từ trên bó hoa hắn tặng cho Tống Đoàn Viên.

Kẹp cánh hoa vào trong sách, Kỷ Trường An không nhịn được nhếch miệng cười cười, tươi cười hồn nhiên mà lại trẻ con, phảng phất như đứa trẻ mới mười mấy.

Bình Luận (0)
Comment