Chương 486: Kỷ Trường An ái nữ tử 2
Kỷ Trường An lập tức khẩn trương lên, ngước mắt hỏi: “Nàng có nói cái gì không?”
“Nàng tựa hồ thật sự cái gì cũng không nhớ rõ!” Thẩm Lận nói, “Còn hỏi cô bé trong bức tranh này là ai!”
Kỷ Trường An vươn ngón tay thon dài tới, vuốt ve cô bé trong bức kia, thấp giọng nói: “Sự tình năm đó đối với nàng tạo thành đả kích quá lớn, từ sau lúc kia nàng tựa như thay đổi thành một người khác, xác thực nói, là hoàn toàn thành một người khác……”
Kỷ Trường An tưởng tượng đến sự tình cực phẩm mà Tống Đoàn Viên làm trước kia, hắn liền cảm thấy có chút khó có thể tiếp thu, đặc biệt là Tống Đoàn Viên đưa con gái của chính mình đi xung hỉ, hắn ở Trần gia tận mắt nhìn thấy, tâm hắn càng ngày càng trầm.
Hắn nhìn người kia, không có một chút bóng dáng của cô bé năm đó, hắn thống khổ bàng hoàng, vẫn luôn xa xa mà nhìn như vậy, không có cùng nữ nhân kia có bất luận giao thoa gì, bởi vì sợ đến gần, chính mình càng khó tiếp thu.
Ngay khi hắn cho rằng có lẽ đời này liền cứ trôi qua như vậy, Tống Đoàn Viên lại mang con gái rời khỏi Trần gia, khi hắn nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh sáng của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy người hắn vẫn luôn chờ đã trở lại!
Hắn không dám cầu cái gì, càng lo lắng nàng nhớ lại sự tình trước kia, không thể sống cuộc đời bình tĩnh, cho nên cứ như vậy đã thực thỏa mãn.
Tống Đoàn Viên vội vã tiến đến cửa.
Tống Đoàn Viên không biết Kỷ Trường An rốt cuộc đã dùng biện pháp gì đưa ba người bọn họ ra tới, nhưng trong lòng Tống Đoàn Viên giờ phút này tràn ngập cảm kích đối với Kỷ Trường An.
Ở cửa Kỷ gia, Tống Phúc Tin, Lục Kiều Ân và Thu Ngọc Thừa đang cười nói, quay người lại, liền thấy được Tống Đoàn Viên đứng cách đó không xa.
“Nương, nương tìm con có việc sao?” Tống Phúc Tin hỏi, “Kỷ công tử nói nương tìm con!”
“Ta nhớ con, đi Quốc Tử Giám không có tìm được con!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin vội nói: “Chiều nay Lương Vương đến Quốc Tử Giám, nói là trong triều có một đám sách cần chúng con hỗ trợ tu soạn, liền mang theo chúng con đến Lễ Bộ Tàng Thư Các, Tàng Thư Các kia thật sự nhiều sách, chúng con nhìn đến hoa cả mắt, hơn nữa nương, nương biết không, hóa ra Lương Vương điện hạ tri thức thực uyên bác, điện hạ đọc nhiều, đối với nhiều sự tình đều có kiến giải không tồi, không giống như chúng ta tưởng tượng!”
Tống Đoàn Viên lo lắng nhìn Tống Phúc Tin: “Chúng ta không cần ở sau lưng nghị luận Vương gia điện hạ!”
Tống Phúc Tin vội vàng ngậm miệng lại.
Thu Ngọc Thừa phải về Thu phủ, Lục Kiều Ân do dự một chút nói: “Tống đại phu, ta về Quốc Tử Giám trước!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Lục Kiều Ân xoay người đi đến Quốc Tử Giám.
Tống Phúc Tin nhìn bóng dáng Lục Kiều Ân, tựa hồ nghĩ đến điều gì.
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Hôm nay thời điểm Lục Kiều Ân nhìn thấy Lương Vương rất kỳ quái!” Tống Phúc Tin nói, “Đôi khi, Lục Kiều Ân liền nhìn Lương Vương chằm chằm như vậy, trong ánh mắt tựa hồ có thù hận, nhưng con cũng không nói rõ, bởi vì rất nhanh đã không thấy tăm hơi!”
Tống Đoàn Viên nhớ tới người cữu cữu mà Lục Kiều Ân nói kia, cũng hỏi lại: “Hắn có nói cữu cữu hắn là ai không?”
Tống Phúc Tin sau đó mới nhớ lại: “Đúng vậy, Lục Kiều Ân phía trước có nói hắn có một cữu cữu ở trong triều, mấy ngày nay cũng không thấy hắn đi tìm cữu cữu hắn!”
Tống Đoàn Viên không nhịn được nhíu mày, nàng nỗ lực nhớ lại sự tình Lục Kiều Ân kiếp trước mà Tống Phúc Tin lải nhải cùng nguyên chủ, nhưng lại tìm không thấy manh mối về cữu cữu Lục Kiều Ân.
“Nương, còn có một chuyện!” Tống Phúc Tin do dự một chút, “Nương có biết thân phận chân chính của Kỷ công tử không?”