Chương 723: Lương y nhân từ
Chương 723: Lương y nhân từChương 723: Lương y nhân từ
Nhận thấy cô gái khá căng thẳng, Giang Thành chủ động vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của cô gái, đồng thời dùng ánh mắt khích lệ nhìn vào mắt cô, xúc động nói: "Đàn chị, em thật sự không ngờ chị lại dũng cảm đến vậy, lương y nhân từ, chị nói có phải không?"
Tên mập chú ý đến khuôn mặt căng thẳng của cô gái đang dần giãn ra, mím môi nói: "Giáo viên thể dục sống trong đó rất nhanh đã nhận ra có gì đó không ổn, lúc đầu toàn thân lạnh ngắt, là kiểu lạnh đến mức bật máy sưởi và mặc quần áo dày đều không có tác dụng."
"Có người kể lại rằng, giống như... giống như có người thổi khí sau gáy vậy." Đôi mắt của cô gái run rẩy, nhấn mạnh nói: "Thổi không khí rất lạnh."
"Sau khi đi ngủ, quần áo treo ở một bên sẽ không hiểu sao bị ướt, còn không ngừng nhỏ giọt nước, giống như vừa mới giặt."
"Lúc đó có ba giáo viên nam sống trong đó, chẳng bao lâu thì một người ngã bệnh, sau đó lại có một người khác bị hộp rơi từ kệ sắt xuống trúng đầu khi đang di chuyển đồ đạc, cuối cùng, chỉ còn lại một giáo viên nam cô gắng bám trụ."
Lúc này, cô gái thấp giọng giải thích: "Thật ra lúc này có người đã nhận ra có điều gì đó không ổn rồi, nhưng nhà trường vẫn kiên quyết bảo anh ấy ở lại, dù sao thì chuyện này cũng gây ra ồn áo rất lớn, nếu như kết thúc vội vàng như vậy, chẳng phải là tự tát vào mặt sao?"
"Vì để xoa dịu giáo viên nam còn lại, nhà trường hứa hẹn chỉ cần anh ấy kiên trì thêm ba ngày nữa, chỉ ba ngày thôi, thì sẽ kí hợp đồng chính thức với anh ấy."
"Người giáo viên nam đó mới đến không lâu, còn đang trong thời gian thực tập." Cô gái thở dài nói.
Từ giọng điệu và biểu cảm của cô gái, mọi người đều có thể lờ mờ đoán được kết quả của giáo viên nam này e là không được tốt lắm rồi.
"Sau đó thì sao?" Giang Thành nhẹ giọng hỏi, theo những bộ phim kinh dị thông thường, chắc chắn là đêm cuối cùng đã xảy ra chuyện, điểm này thì Giang Thành đã đoán trước được.
Mong là anh ta vẫn còn sống...
Trong lòng Giang Thành có rất nhiều nghi hoặc không ai có thể giải đáp.
Cô gái lắc lắc đầu, giọng mệt mỏi nói: "Chính xác chuyện gì đã xảy ra đêm đó, không ai biết, tóm lại, khi ban bảo vệ khuôn viên trường tìm thấy anh ấy vào ngày hôm sau, thì anh ấy đã bị suy sụp rồi, các cậu không thể tưởng tượng được đâu, đường đường một người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại cuộn tròn mình lại, nhét trong... nhét trong hộp các tông."
"Hộp các tông nằm ở một góc rất khuất của nhà kho, nếu như không phải là tìm thấy điện thoại di động của anh ấy ở gần đó, người của phòng bảo vệ còn tưởng rằng anh ấy đã bỏ trốn rồi."
"Sau đó khi kéo anh ấy ra ngoài, anh ấy đã liều mình chống cự, không chịu đi ra, trong mắt đều là tia máu đỏ ngầu, còn hét lên là "đừng chạm vào tôi, nó ở đây, nó đang ở đây nhìn tôi gì đó."
"Người ở phòng bảo vệ không dám hành động liều lĩnh, sợ lại làm anh ấy kích động hơn, có người đưa cho anh ấy một chai nước, bảo anh ấy uống chút nước để bình tĩnh lại. Nhưng không ngờ vừa nhìn thấy nước, anh ấy sợ đến mức bật ra khỏi hộp các tông".
"Thực sự là bật ra ngoài đấy, khiến người của phòng bảo vệ cũng ngơ ngác, rồi sau đó lao ra như bị điên, dọc đường đã xô ngã tận mấy người, kết quả là có một người trong số đó đã vô tình lăn xuống cầu thang ở hành lang, bị gãy một chân."
Cô gái nói đến đây thì thở dài một cái, dùng ánh mắt bây giờ thì các cậu đã hiểu chưa nhìn mấy người Giang Thành, thấp giọng nói: "Sau này trường học đã phải lợi dụng rất nhiều mối quan hệ, tốn rất nhiều tiền mới giải quyết được yên ổn chuyện này."
"Đương nhiên, thông tin bị phong tỏa rất tốt, những chuyện này phần lớn sinh viên và giáo viên thông thường đều không biết, tôi cũng bởi vì công việc mới biết được một chút." Cô gái giải thích.
"Đàn chị." Giang Thành mím môi, nhìn cô với ánh mắt đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi, chúng em đã hiểu lầm chị rồi."
Cô gái lại thở dài, không nói gì thêm nữa.
"Nhưng đàn chị này, em vẫn còn có một việc chưa nghĩ ra?" Giang Thành do dự một chút, rồi hỏi: "Nếu như nhà kho đó có vấn đề, tại sao không phong tỏa nó lại, hoặc ít nhất là cũng phải ngừng sử dụng mới đúng chứ?"
"Câu hỏi của cậu, tôi cũng đã từng hỏi rồi, nhưng một vị giáo sư già của trường đã từng nói với tôi rằng, cánh cửa đó hoàn toàn không thể khóa được. Ngoài ra, chỉ cần ban đêm không đến gần nhà kho đó, thì sẽ không có việc gì, ban ngày cho dù có vào trong nhà kho, cũng sẽ không có cảm giác lạnh lão."
Cô gái ngập ngừng, rồi nói tiếp: "Kết quả đúng như những gì thầy ấy nói. trước sư viêc eÙa Cao Ngân. đã rất lâu không có chuvên đì vảv ra rầi" Sau khi nghe xong những lời của cô gái, đám người dường như chìm vào suy nghĩ.
Từ việc cô gái nhắc đến bộ quần áo ướt không thể giải thích được, cùng với nỗi sợ nước của người giáo viên nam, đều khiến bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến con quỷ bám đuôi kia.
Những nơi nó đi qua đều sẽ để lại vệt nước.
Trong đó người xúc động nhất trong số bọn họ, chính là Thẩm Mộng Vân, trong đầu cô không ngừng vang vọng câu nói của người giáo viên đó: Nó ở đây, nó đang ở đây nhìn tôi!
Cô cũng đã từng trải qua chuyện tương tự, lần đầu tiên khi đi vào nhà kho, đã có một bóng người núp sau khung sắt, lạnh lùng nhìn cô.
Xem ra đây chính là con quỷ bám đuôi, không thể sai rồi.
Giang Thành đợi đến khi tâm tình của cô gái bình tĩnh lại, đang định hỏi một số chuyện khác thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bước vào.
Mọi người lập tức nhận ra người này chính là một trong hai người đã tranh cãi với Cao Ngôn ở trong phòng y tế.
"Bác sĩ Lưu, bọn họ là... Người đàn ông nhìn cô gái ngồi đối diện Giang Thành và hỏi.
Cô gái đứng dậy, đầu tiên nhìn Giang Thành một cái, sau đó mới nhìn người đàn ông, bình tĩnh nói: "Bọn họ là bạn học của Cao Ngôn, đến đây thăm cậu ấy."
Nghe thấy những người này quen biết với Cao Ngôn, vẻ mặt của bảo vệ lập tức căng thẳng: "Mấy người là cùng chơi với Cao Ngôn, mấy người có phải cũng đi vào không?"
Sau lời nhắc nhở của cô gái, Giang Thành đã khéo léo chuyển toàn bộ trách nhiệm cho Cao Ngôn, nói rằng anh ta còn trẻ và thiếu hiểu biết.
Hơn nữa nhấn mạnh rằng mình và những người này đều không ai biết chuyện đó.
Có thể nhìn ra, bảo vệ cũng có chút không tin, nhưng lại không có chứng cớ, cuối cùng chỉ đành phải lấy thông tin liên lạc của mấy người Giang Thành, nói có chuyện gì sẽ tìm đến bọn họ.
Sau khi bảo vệ rời đi, cô gái dẫn Giang Thành và những người khác đến gặp Cao Ngôn.
Mở cửa, Cao Ngôn một mình dựa vào gối, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển, trên cổ áo có vết máu. rời đi.
Đã mấy tiếng không gặp, đầu Cao Ngôn bị băng bó như bánh trưng, quần áo rách nát, trên tay treo một cái chai, trông rất thảm hại.
"Anh Cao, có thể được gặp lại anh thật tốt." Vương Kỳ gật đầu nói.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Kỳ, Cao Ngôn đầy một bụng lửa giận, nhưng đúng là anh ta đã lén nhét cuốn sổ vào trong áo với ý định độc chiếm manh mối cho mình.
Bởi vì thứ này mà bị quỷ nhắm đến, nên không thể đổ lỗi cho người khác.
"Anh Cao, cuốn sổ đâu?" Giang Thành đối với lão già này luôn cư xử rất trực tiếp.
"Mất rồi." Cao Ngôn nghiến răng nghiến lợi giải thích: "Con quỷ này không cho chúng ta lấy đi những thứ mà những nữ sinh đó để lại."
"Hơn nữa tôi có thể khẳng định, cuốn sổ đó mới chính là thứ mà con quỷ này quan tâm nhất, nếu không phải vào thời khắc then chốt tôi vứt cuốn sổ đi, bây giờ các anh nhất định không thể nhìn thấy tôi rồi."