Chương 724: Mã hóa
Chương 724: Mã hóaChương 724: Mã hóa
Điểm này Giang Thành cũng đã nghĩ tới, nói chính xác là khi nghe tin Cao Ngôn vẫn còn sống liền nghĩ tới ngay.
Xét từ những gì đã xảy ra trước đó, con quỷ này sẽ không bao giờ giương mắt nhìn người khác lấy cuốn sổ đi.
Về phần mục đích của ma quỷ thì cũng rất dễ đoán, chính là không muốn để bọn họ thông qua những thứ này, từng bước tìm ra chân tướng sự việc.
Bây giờ, lại có một câu hỏi khác đặt trước mặt mọi người.
Thân phận của con quỷ bám đuôi này.
Nó rút cuộc là ai?
Tại sao cứ cố chấp truy sát những nữ sinh "mất tích" đó, cho dù có trốn vào trong câu chuyện kinh dị, vẫn không muốn buông tha cho họ?
Nhưng tạm thời có thể thấy, con quỷ này vẫn chưa có ý định ra tay với bọn họ, dù sao thì vẫn cần phải lợi dụng bọn họ để tìm ra nữ sinh ẩn náu trong những câu chuyện kinh dị khác.
Nhưng có một điểm, Giang Thành có thể khẳng định, nếu cứ để mặc cho con quỷ bám đuôi này tiếp tục giết chóc, nhiệm vụ nhất định sẽ thất bại.
"Mọi người nói..." Tên mập hạ giọng, ngữ khí kỳ quái hỏi: "Cháu gái của bà lão đó, thật sự đang ẩn giấu trong câu chuyện kinh dị sao?"
Vương Kỳ nhìn sang anh ta, một lát sau, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Mắt thấy bác sĩ không phản đối, tên mập cũng dần dần dũng cảm hơn, chỉnh lý lại mạch suy nghĩ, nói tiếp: "Tôi chỉ cảm thấy khá kỳ lạ, bà lão trên xe buýt nhờ chúng ta đi tìm cháu gái, nói rằng cháu gái đã mất tích ở Đại học Giang Đàm, hy vọng chúng ta có thể mang cháu gái về bên cạnh bà ấy."
"Nếu như có thể mang trở về bên cạnh bà ấy, tôi nghĩ rằng cháu gái của bà ấy chắc hẳn phải là người, là một con người đã từng tồn tại thật, ít nhất là loại mà chúng ta có thể tiếp xúc, có thể dùng tay chạm vào."
"Nhưng Tiểu Lâm và Tiểu Đình mà chúng ta đã tìm thấy sau đó, hình như đều không phù hợp."
Tên mập sờ sờ cằm, nhìn mọi người: "Tôi có một cảm giác, cho dù Tiểu Đình và Tiểu Lâm có thể sống sót, chúng ta cũng không thể mang bọn "Bọn họ không giống với chúng ta, ý của tôi là bọn họ cũng không giống với những người khác trên thế giới này, bọn họ càng giống như..."
Tên mập đột nhiên dừng lại, biểu cảm như đang tìm từ thích hợp để hình dung.
"Giống như một hư ảnh." Giang Thành nói.
Nghe vậy, hai mắt tên mập sáng lên: "Đúng vậy, đúng vậy... chính là hư ảnh, là loại nhìn thấy được nhưng không thể chạm vào." Đồng thời không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn là bác sĩ hiểu mình nhất.
Cao Ngôn từ từ ngồi thẳng dậy, động đến vết thương trên người, khóe miệng thỉnh thoảng co giật vì đau, nhưng sự chú ý của anh ta dường như đều đổ dồn vào lời nói của tên mập: "Lời anh nói cũng có lý, nhưng nếu như tất cả các nữ sinh mất tích đều không phải là người chúng ta đang tìm, vậy thì người chúng ta đang tìm ở đâu?
Thông tin tình báo hiện tại nắm được còn hạn chế, hơn nữa phần lớn là thông tin rời rạc, không thể tích hợp một cách hiệu quả, rõ ràng là không thể làm gì trước vấn đề như vậy.
Cuộc thảo luận của mọi người về vấn đề này cũng kết thúc ở đây.
Nhưng nó cũng không phải hoàn toàn là vô nghĩa, ít nhất cũng đã mang lại một ý tưởng.
"Đáng tiếc." Hòe Dật nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái nói: "Nếu như có được cuốn sổ đó, có lẽ những thắc mắc của chúng ta sẽ được giải đáp."
Thẩm Mộng Vân nghe vậy lắc đầu: "Không đơn giản như vậy, chúng ta đã từng mở cuốn sổ đó ra, nhưng nội dung bên trong hoàn toàn không nhìn rõ, giống như bị ngâm trong nước vậy."
Nghe thấy hai người nói như vậy, Cao Ngôn đang tựa vào giường bệnh lên tiếng, vẻ mặt trở nên có chút quái dị, giọng nói trầm xuống: "Tuy rằng tôi không lấy được cuốn sổ đó ra, nhưng tôi đã tìm thấy cái này."
Mọi người nhìn thấy anh ta thò tay vào trong áo, mò mẫm mấy lần, bên trong áo của anh ta còn ẩn giấu một cái túi, một lúc sau, từ trong đó lấy ra một mẩu giấy.
Mẩu giấy có kích thước không lớn, chỉ bằng khoảng 1/3 hộp thuốc lá, bên trên dùng bút mực viết một dòng số, bên trong còn xen lẫn vài chữ cái.
Các con số và chữ cái được sắp xếp lộn xộn, ở giữa nối với nhau bằng dấu gạch ngang, thoạt nhìn có vẻ giống một loại mã hóa nào đó.
"Cái này là rơi ra từ cuốn sổ kia." Cao Ngôn thần bí nói.
Tên mập tiến lại gần, không dám dùng tay trực tiếp chạm vào, chỉ Thẩm Mộng Vân nhìn hồi lâu mới ngập ngừng nói: "Hình như là mã sách của thư viện, nhưng tôi cũng không chắc lắm."
Hòe Dật như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Cũng có nghĩa là, chúng ta có thể dùng mã hóa này, để tìm ra cuốn sách tương ứng, trong thư viện."
"Chắc hẳn là vậy." Thẩm Mộng Vân gật đầu.
Tình hình bây giờ đã tương đối rõ ràng, nội dung cuốn sổ đó hẳn có liên quan đến một cuốn sách nào đó trong thư viện.
"Thư viện..." Tên mập lập tức nghĩ tới hình như có một câu chuyện kinh dị liên quan đến thư viện.
"Anh còn nhớ không? Cuốn... cuốn sổ đó, bên trên có chữ ký." Trong mắt Thẩm Mộng Vân lóe lên một tia sáng, quay người lại, đột nhiên rất kích động nói.
"Là Tiểu Huệ." Vương Kỳ bất ngờ nói: "Câu chuyện kinh dị tương ứng của cô ấy ở trong thư viện."
Khớp nhau rồi...
Các manh mối dần dần tập hợp lại, đồng thời chỉ về Tiểu Huệ, một trong năm cô gái mất tích.
"Xem ra chúng ta phải đến thư viện một chuyến, tìm cuốn sách này rồi." Câu này của Giang Thành là nói với Cao Ngôn, hắn không có tin tưởng lão già này.
Một nơi như thư viện, hắn nhất định sẽ mang theo Cao Ngôn cùng đi, có khiêng cũng phải khiêng anh ta đi cùng, mọi người có phúc cùng hưởng.
Cao Ngôn dường như đã đọc hiểu ánh mắt của Giang Thành, bất đắc dĩ nói: "Thương thế trên người tôi không có gì, mọi người muốn đi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng."
Giang Thành thở ra một hơi dài, nắm lấy bàn tay không được truyền tĩnh mạch của Cao Ngôn, cảm khái nói: "Anh Cao đang nói gì vậy, nếu đã như vậy, chúng ta cứ làm thế đi."
"Đúng rồi." Thẩm Mộng Vân nhìn Cao Ngôn, xen vào nói: "Anh còn nhớ cái túi đựng đồ đó không, chúng tôi đi khá vội, chưa kịp thu dọn, người ở phòng bảo vệ đã chú ý đến rồi sao?"
Nghe nói đến túi đồ, Cao Ngôn sắc mặt xám xịt, giọng nói thay đổi, trở nên rất trầm, tựa như đang nói ra bí mật nào đó: "Ngôi trường này không đơn giản, những người ở phòng bảo vệ trường học cũng có vấn đề." Anh ta nhìn chằm chằm vào vị trí cánh cửa, như thể sợ có người nghe lén.
"Lúc đó bị quỷ truy sát, đúng là tôi đã ngất đi, nhưng khi bọn họ tìm chút hỗn loạn: "Nhưng tôi không biết lúc đó tình huống như thế nào, cũng không biết bọn họ là ai, nên không để lộ ra, tiếp tục cúi đầu giả vờ ngất xỉu, bọn họ cũng không nhìn ra."
"Tôi mơ hồ nhớ rằng, bọn họ đã đặt tôi bên cạnh tường, chính là dựa lưng vào tường, sau đó có vài người mặc đồng phục bảo vệ tụ tập xung quanh, nói điều gì đó rất sôi nổi."
"Chính là... chính là đứng cạnh ngay cái túi đồ đó!" Cao Ngôn nhấn mạnh.
"Trong đó có một người trông giống như lãnh đạo, giữa chừng nhận được một cú điện thoại, sau khi nghe điện thoại, đầu tiên anh ta xin lỗi, sau đó giải thích rất nhiều, chỉ tiết tôi nghe không rõ."
"Lúc đó tôi vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, nhưng sau khi người đàn ông đặt điện thoại xuống, tôi liền thấy anh ta nhờ người dọn dẹp đồ đạc trên sàn rồi bỏ lại vào túi, bước lên ghế để đặt túi trở lại phía trên kệ."
"Làm xong tất cả những chuyện này, bọn họ mới khiêng tôi đến phòng y tế." Cao Ngôn nhìn mọi người, biểu cảm kỳ quái nói.