Chương 725: Thư viện
Chương 725: Thư việnChương 725: Thư viện
"Người của phòng bảo vệ đã thu dọn đồ đạc, rồi đặt lại lên trên kệ..." Thẩm Mộng Vân trầm tư, vài giây sau mới ngẩng đầu lên nói: "Xem ra suy đoán ban đầu của chúng ta là không sai, trường học cũng không phải là không biết gì về chuyện này, người thu dọn hiện trường trước đó chắc hẳn chính là những người của phòng bảo vệ, nếu không khi nhìn thấy đồ vật trong túi vương vãi, bọn họ cũng sẽ không khẩn trương đến như vậy."
Rất hiển nhiên, người ở đầu bên kia điện thoại của phòng bảo vệ hẳn là một quan chức cấp cao của trường.
"Còn người đập vỡ gương chấm dứt nghỉ thức thì sao?" Tên mập truy hỏi: "Cũng là bọn họ sao?"
"Không giống." Vương Kỳ nheo mắt nói.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, điện thoại di động của Giang Thành vang lên, lần này là giáo sư Ngô gọi đến, hỏi thăm xem Cao Ngôn thế nào rồi, có gặp phải phiền toái gì không.
Giang Thành nói đều là do giáo sư đã sắp xếp ổn thỏa, đàn chị rất chiếu cố bọn họ, Cao Ngôn cũng không có việc gì lớn nên lát nữa có thể đến lớp học.
Bên phía giáo sư Ngô có vẻ rất bận rộn, còn có chút bừa bộn, giống như những nơi trong phòng thí nghiệm gì đó, bên cạnh còn có người đang nói chuyện rất ồn ào.
Giáo sư nói nếu không có chuyện gì thì sẽ đến văn phòng tìm hắn.
Nhìn thấy đám người Giang Thành chuẩn bị rời đi, Cao Ngôn lập tức ngồi thẳng dậy trên giường bệnh, trải qua chuyện vừa rồi, anh ta không dám ở một mình.
Có quỷ mới biết con quỷ đó có đến tìm anh ta nữa không.
Giang Thành quay người đi tìm đàn chị, vốn dĩ đàn chị còn phản đối, cho rằng ít nhất Cao Ngôn nên ở lại quan sát một lát, tuy nhiên, Giang Thành lại tỏ ra rất lo lắng về việc người của bộ phận bảo vệ tới đây gây rắc rối, nhấn mạnh rằng đó là vì hắn không muốn liên lụy đến đàn chị.
Đàn chị sau khi suy nghĩ một chút, cũng không miễn cưỡng, nhưng cảnh cáo nói, không được để bệnh nhân hoạt động kịch liệt, còn nữa, nhớ muộn chút nữa thì đến tiêm truyền.
Giang Thành hết lòng đồng ý, sau đó lấy điện thoại di động ra, rất tự nhiên xin số của đàn chị.
Khi aián eử Naôê nhìn thấv Cao Ngân với chiếc băng trên đầu: cfnd chỉ lắc đầu và không nói gì thêm.
Giáo sư Ngô đang bận tham dự một buổi hội thảo học thuật, Giang Thành và những người khác tiếp tục giúp đỡ giáo sư một số công việc trong văn phòng.
Giang Thành còn sử dụng máy tính của giáo sư để điền vào biểu mẫu điền danh tính của mình mà nhà trường sẽ lưu vào hồ sơ.
Được nửa đường, giáo viên nữ đã đưa họ đến đây lại đến thúc giục Giang Thành và những người khác đến lớp nghe giảng, nhưng Giang Thành đã kiếm cớ từ chối, nhưng cái cớ của bọn Vương Kỳ, Cao Ngôn, Thẩm Mộng Vân rõ ràng tệ hơn nhiều, bị giáo viên nữ cưỡng bức bắt đi, áp giải đến tận lớp học.
Còn bố trí cho bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nên không thể nào trốn được.
Cao Ngôn mơ hồ nghe thấy các sinh viên ở hàng sau thấp giọng thảo luận về vết thương trên đầu của mình, nói rằng phương pháp băng bó này khá nghệ thuật, chắc là do thực tập sinh ở học viện Y làm.
"Anh Giang." Hòe Dật buông việc mình đang làm xuống, thấp giọng hỏi: "Lời Cao Ngôn nói có tin được không?"
Giang Thành đang gõ bàn phím một cách bất cần, nghe vậy liền khựng lại, sau một lúc lâu mới gật đầu: "Có lẽ là thật, đến mạng anh ta cũng suýt không còn, không dám lừa chúng ta đâu."
Thông qua những sự việc trước đó, Giang Thành kết luận, lão già Cao Ngôn hiện tại cũng đã hiểu ra, chỉ dựa vào chính mình sẽ không thể vượt qua nhiệm vụ này.
"Bác sĩ, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Tên mập tay trái cầm một mảnh vải, dưới chân đặt một cái chậu.
Cửa kính mà anh ta lau chùi như mới, các giáo viên đi ngang qua đều khen ngợi sự chăm chỉ của anh ta, còn hỏi anh ta học lớp nào.
"Chờ bọn họ tan học, sau đó chúng ta cùng nhau đến thư viện." Hòe Dật dùng giọng điệu gợi ý nói, anh ta nhớ tới Giang Thành từng nói những lời tương tự với Cao Ngôn.
Giang Thành lắc đầu: "Không kịp mất, chờ bọn họ tan học, sợ là trời sẽ lại tối."
Sắc mặt Hòe Dật và tên mập trở nên có chút khó coi, hôm qua và hôm kia đều như vậy, hoàn toàn không cho bọn họ thời gian đi thăm dò các địa điểm khác nhau trong trường.
HZữn nữa cùng với viêc thưc hiên nhiêm vu thời ian khi trời sáng cũng đang dần rút ngắn lại.
"Tôi sự tự mình đi, hai anh cẩn thận một chút." Giang Thành đứng dậy, mặc dù trong tay không có mảnh giấy mã hóa kia, nhưng hắn đọc một lần thì đã ghi nhớ.
Tìm một tờ giấy, hắn ghi lại mã hóa trong trí nhớ ra, sau đó chép ra một bản khác đưa cho Hòe Dật: "Cất đi."
"Bác sĩ, để tôi đi cùng anh." Tên mập chặn ở cửa, thư viện là một trong những địa điểm của câu chuyện kinh dị, hơn nữa xem ra còn khá đặc biệt, nguy hiểm như thế nào không cần nói cũng biết.
"Anh Giang, anh hãy dẫn theo anh Phú Quý đi, tôi sẽ ở lại." Hòe Dật nói.
Giang Thành quay đầu lại nhìn anh ta.
"Anh yên tâm, tôi có thể ứng phó được." Hòe Dật gật đầu.
Có thể là tình hình khẩn cấp, hoặc có thể là vẻ mặt nghiêm túc của Hòe Dật khiến Giang Thành tin tưởng, tóm lại Giang Thành đã đồng ý: "Một mình anh hãy cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi."
Không chút do dự, Giang Thành mở cửa, dắt theo tên mập, hai người đi thẳng đến thư viện.
Đúng như Giang Thành dự đoán, trên đường đi còn xảy ra một sự việc xen vào.
Khi đi qua cánh cửa cuối cùng trong hành lang, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông trông có vẻ là giáo sư bước ra bảo Giang Thành và tên mập mang tài liệu cho mình, Giang Thành và tên mập không thèm nhìn ông ta đến một cái, trực tiếp bỏ chạy.
Giáo sư kia tức giận đến mức đuổi theo họ một đoạn đường, cho đến khi phát hiện ra mình thậm chí còn không đuổi kịp cả tên mập kia, mới bỏ cuộc.
"Bác sĩ, vị giáo sư này thật đáng sợ, đi đôi dép lê đuổi theo chúng ta tận hơn 200 mét." Đi trên một con đường nhỏ, tên mập không ngừng quay đầu lại sau để nhìn, vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Giang Thành lồng ngực hơi phập phồng, hắn nhìn thoáng qua tên mập bên cạnh nói: "Đúng đấy."
Bây giờ tình hình đã rất rõ ràng rồi, sự xuất hiện đột ngột của giáo sư này cũng là một trong những điều kiện hạn chế bọn họ, có điều xem ra là thuộc loại có thể tránh được. cạnh hơn, không chỉ đơn thuần là lời khen thích anh ta của Vương Kỳ.
Vừa rồi bọn họ chạy từ tầng 4 xuống tầng 1, sau đó lại bị truy đuổi hơn 200 mét, tên mập với hai cái chân như đùi lợn vậy mà lại chạy nhanh hơn hắn.
Đây không phải chỉ một câu linh hoạt đơn giản có thể giải thích được.
"Bác sĩ." Tên mập nhìn thấy Giang Thành nhìn mình, trong lòng bỗng nhiên có chút chột dạ: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì." Giang Thành nhìn đi chỗ khác.
Tên mập thở dài một hơi, giống như trái tim đang treo lên cuối cùng cũng được đặt xuống: "Phù-"
"Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy khuôn mặt của giáo sư đang đuổi theo chúng ta sau lưng anh." Giang Thành nhìn về phía trước, dùng ngữ điệu dịu dàng bình tĩnh nói: "Nhưng anh cũng đừng quá căng thẳng, có lẽ là tôi đã nhìn nhầm rồi."
Tên mập nghe xong cảm thấy không ổn, cầu xin bác sĩ xem lại cho mình, nếu như giáo sư đó thật sự đang bám sau lưng anh ta, liệu có thể nghĩ ra biện pháp nào đó để đưa ông ta xuống không, anh cả một bụng ý nghĩ xấu xa chắc chắn là có cách.
Mặc dù trời đã sáng rõ nhưng dường như tất cả sinh viên trong trường đều đang ở trong lớp, thực sự không có mấy người đi lang thang quanh khuôn viên trường.
Không lâu sau, bọn họ đã đến trước thư viện.
So với các tòa nhà khác trong trường, thư viện này rõ ràng là cũ hơn một chút.
Bức tường bên ngoài vẫn được làm bằng gạch đỏ cũ, thoạt nhìn có cảm giác đã lâu đời, khi đến gần hơn, còn có thể nhìn thấy những vết nứt nhỏ trên những phần tối của bức tường.
Rất phù hợp với nhận thức của Giang Thành đối với thư viện nơi sẽ xảy ra sự kiện linh dị.