Chương 726: Tôi không thích trò này của cậu
Chương 726: Tôi không thích trò này của cậuChương 726: Tôi không thích trò này của cậu
Tên mập ngước nhìn tòa nhà bốn tầng màu đỏ sậm, đột nhiên có cảm giác như đang đối mặt với một con thú khổng lồ hung dữ đang bò trên mặt đất.
Đối phương đã sớm há rộng miệng, chờ anh ta cùng bác sĩ tự rơi vào bẫy.
"Đi thôi." Giang Thành đi vào cửa trước.
Chắc là do kết cấu có vấn đề, ánh sáng ở tầng một của thư viện tương đối kém, mặc dù phía trên đầu có đèn nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác buồn ngủ.
Không biết là bởi vì ở đây vốn dĩ âm u lạnh lẽo hay là do bác sĩ nói nhìn thấy phía sau lưng anh ta có một khuôn mặt người, nhưng vừa bước vào thư viện, toàn thân tên mập liền cảm thấy khó chịu.
Như thể có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ta trong bóng tối.
Không gian bên trong rộng hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài, cộng thêm kết cấu tương đối cao nên trông phải rất rộng rãi mới đúng.
Nhưng cũng không biết là ai đã thiết kế, bên trong này khắp nơi đều dùng những bức tường và bình phong lớn có dán cảnh báo, đi ở bên trong giống như bước vào một mê cung.
Sau khi dẫn tên mập rẽ trái rẽ phải, hai người Giang Thành cuối cùng cũng tìm được bản đồ thư viện, từ đó xác định được vị trí của chỗ mượn sách.
Mục đích chuyến đi của bọn họ rất đơn giản, chính là tìm cuốn sách tương ứng với mã hóa của cuốn sổ kia.
"Bác sĩ, nơi này yên tĩnh quá." Hai người cứ đi cứ đi, tên mập đột nhiên trầm giọng nói, dọc đường bọn họ chỉ gặp một nữ sinh ở cửa.
"Hơn nữa... thư viện này trông cũng đã có tuổi rồi, thư viện bây giờ làm gì có ai xây dựng như thế này?" Tên mập có chút bất an kéo cổ áo lên, nhỏ giọng nói: "Giống như một mê cung vậy."
"Thư viện trước đây cũng sẽ không được xây dựng như thế này." Giang Thành trả lời.
Tên mập nghe vậy, ánh mắt thay đổi, truy hỏi: "Ý... ý là sao?"
"Tôi nghĩ nơi này trước đây chắc không phải là thư viện, hơn nữa thời gian tồn tại của tòa nhà này rõ ràng còn sớm hơn cả Đại học Giang Đàm." Tên mập hiểu ý của Giang Thành, khi thành lập Đại học Giang Đàm, chắc hẳn đã đưa cả tòa nhà này vào bên trong, sau đó trên cơ sở tòa nhà cũ này, sau khi xây dựng lại, cải tạo thành thư viện như hiện tại.
"Vậy trước đây nơi này là cái gì?" Sắc mặt tên mập đột nhiên có chút bất an, có thể nhìn ra chắc là trong đầu lại tưởng tượng ra một số cảnh tượng rùng rợn, như nhà tang lễ, bệnh viện tâm thần các loại.
"Đừng hỏi tôi, muốn hỏi thì hỏi người phía sau lưng anh đi." Giang Thành nói.
Tên mập nhăn mặt, lập tức im lặng, đi theo sát bác sĩ, ước gì có thể trở thành linh vật để treo trên người hắn.
"Đến rồi." Giang Thành nói.
Ở vị trí trước mặt khoảng 10 mét, có một không gian nửa kín được ngăn cách bằng kính, bên trong có mấy cái bàn, trong đó có một cái chất đầy sách.
Một người phụ nữ dáng vẻ bình thường buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở bàn, cúi đầu, thỉnh thoảng nhặt một cuốn sách lên, sau đó viết vào một cuốn sổ màu xanh, rồi nhanh chóng đổi sang cuốn tiếp theo.
Phía trên cửa sổ kính có viết ba chữ "Nơi mượn sách".
Cảnh tượng tương tự Giang Thành chỉ thấy trong những bộ phim ngày xưa, ngày nay hầu hết các thư viện đều có máy tính tìm kiếm, tự mình thao tác là được, làm gì có chuyện còn như vậy nữa.
"Xin chào, cô giáo." Giang Thành bước tới, rất lễ phép gõ cửa kính.
Một lúc sau, cô gái ngẩng đầu lên, trông có vẻ như khoảng mới ngoài 30, trán đầy nếp nhăn, dưới mắt còn có quầng thâm, chắc là do thường xuyên thức khuya gây nên.
Cô gái chỉnh lại kính, dùng một thái độ cực kì công tư phân minh hỏi: "Mượn sách hay là trả sách? Còn nữa," cô gái ngưng lại: "Gọi tôi là bạn học là được, năm nay tôi năm ba."
"Xin chào đàn chị." Giang Thành lập tức gật đầu ra hiệu, dựa vào cửa sổ, chớp chớp mắt, dùng ngữ điệu rất đáng yêu nói: "Em muốn mượn sách."
"Tên sách, thể loại." Vẻ mặt cô gái không chút biểu cảm.
"Tên sách em không biết, nhưng em biết cái này." Giang Thành đưa tay lấy ra tờ giấy, đưa qua nói: "Nhờ chị tra giúp cuốn sách này, em muốn mượn."
Cô gái nhận lấy tờ giấy, sau khi liếc nhìn thoáng qua rồi đưa lại: "Xin "Không phải?" Lúc tới đây Giang Thành đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, ví dụ như sách bị thất lạc, hoặc những thứ khác, chỉ duy không ngờ rằng mã hóa sách có vấn đề.
"Không phải." Cô gái vẫn không có biểu cảm gì.
Giang Thành ngay lập tức càng nở nụ cười xán lạn hơn, nghiêng người về phía trước, thấp giọng cầu xin: "Đàn chị, hay là chị nhìn lại một lần nữa giúp em đi, sao có thể không phải được, em là sinh viên ở đây mà, có phải là chị..."
"Đã nói rồi không phải là không phải." Cô gái nhìn hắn, vẻ nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt: "Bạn học, tôi muốn nhắc nhở cậu, ở đây là thư viện, là một nơi rất nghiêm túc, cậu đừng có cười đùa cợt nhả như vậy."
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tên mập trở nên vi diệu.
Ngay khi Giang Thành hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tung chiêu lớn, đột nhiên, cánh cửa sắt đen sẫm phía sau cô gái bị đẩy ra, một bóng người gầy gò bước vào.
Là một ông lão đã lớn tuổi, mái tóc hoa râm, ăn mặc giản dị, mang kính mắt kim loại có gọng hẹp và chiếc khăn quàng làm bằng len dày quanh cổ.
"Quản lý Chu." Cô gái nhìn thấy ông lão giản dị đi vào, lập tức đứng dậy chào hỏi.
"Ngô Tình, cháu vẫn còn ở đây à, hôm nay không có tiết học sao?" Ông lão được gọi là quản lý Chu mỉm cười gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía hai người Giang Thành.
"Tôi vừa nghe thấy mọi người nói chuyện, có chuyện gì sao?" Ông lão nói rồi cởi khăn quàng cổ ra đặt lên bàn, động tác rất tự nhiên, khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái.
"Bọn họ đến mượn sách, cầm một mã số không biết từ đâu mà có." Ngô Tình nghiêm túc trả lời.
"Không phải đâu quản lý Chu, chúng cháu cũng là sinh viên trường đại học Giang Đàm." Giang Thành vội vàng giải thích qua cửa kính.
Quản lý Chu cầm lấy dãy mã số Ngô Tình đưa cho, chỉ liếc nhìn một cái, giây tiếp theo, Giang Thành tỉnh tường chú ý đến quản lý Chu chậm rãi nhíu mày, vẻ mặt trở nên kỳ quái: "Mã số này cậu lấy ở đâu vậy?" Quản lý Chu nhìn Giang Thành hỏi.
Giang Thành lo lắng hắn sẽ nói hở ra điều gì, chỉ đành quanh co ném lại câu hỏi: "Quản lý Chu, ông biết mã số này sao?"
" fím " Quản lý Chu dường như không euv nah†ĩ nhiều cúi đầu nhìn mã số trong tay lần nữa, nhớ lại: "Đây quả thực là mã số trong bộ sưu tập thư viện của chúng ta."
"Làm sao có thể?" Ngô Tình không nhịn được, chợt nói ra.
"Nhưng không phải bây giờ, là rất nhiều năm trước, khi thư viện trường học mới thành lập, Ngô Tình không biết cũng là chuyện rất bình thường." Quản lý Chu giải thích.
"Vậy hiện tại cuốn sách này còn không?" Giang Thành không muốn biết lịch sử, hắn chỉ muốn cuốn sách này.
Quản lý Chu lắc lắc đầu, sau đó đưa lại tờ giấy mã số, nói với giọng tiếc nuối: "Thời gian đã quá lâu rồi, có rất nhiều cuốn sách trong bộ sưu tập lúc đó đã bị thất lạc, cho dù còn, cũng rất khó tìm thấy."
Mắt thấy manh mối khó khăn lắm mới tìm được bị gián đoạn, Giang Thành và tên mập đều không cam tâm, Giang Thành chuẩn bị cố gắng thêm lần nữa: "Quản lý Chu, nhờ ông giúp đỡ suy nghĩ lại một lần, cuốn sách này rất quan trọng đối với cháu."