Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 727 - Chương 727: Viện Bảo Tàng

Chương 727: Viện bảo tàng Chương 727: Viện bảo tàngChương 727: Viện bảo tàng

Đột nhiên, ánh mắt của quản lý Chu rơi vào trên ngực Giang Thành, do dự một chút rồi hỏi: "Cậu là... sinh viên của giáo sư Ngô Tấn Trung?"

Lúc này Giang Thành mới ý thức đến tấm thẻ của phòng thí nghiệm của giáo sư Ngô trên ngực: "Đúng vậy, cháu là sinh viên của giáo sư Ngô, thầy ấy đối xử với cháu như con ruột vậy."

Có thể nhìn ra, giáo sư Ngô và quản lý Chu dường như có quan hệ thân thiết, sau khi do dự vài giây, quản lý Chu nói với Giang Thành và tên mập: "Vào trong nói chuyện đi, bên ngoài không tiện."

Đi một vòng, tiến vào trong chỗ mượn sách, quản lý Chu vẫy tay gọi Giang Thành ngồi xuống bên cạnh, dừng một chút mới nhỏ giọng nói: "Ở đây có một số việc khó nói, cậu nghe để biết là được, đừng nói ra bên ngoài."

"Ông yên tâm, cháu rất kín miệng." Giang Thành ưỡn thẳng người, dùng thái độ nghiêm túc lắng nghe câu chuyện, để bảo đảm với quản lý Chu.

Ngô Tình đi tới, đặt một tách trà nóng trước mặt quản lý Chu.

"Vất vả rồi, Ngô Tình." Quản lý Chu gật đầu ra hiệu, sau đó nhấp một ngụm trà, cầm tách trà, rất tự nhiên nhìn sang cô gái và hỏi: "Có phải lát nữa cháu có tiết học không?"

"Tối nay cháu mới có lớp, quản lý." Ngô Tình trả lời.

"Đàn chị." Giang Thành quay người cười hi hi nói: "Vừa rồi thực xin lỗi, là em đã có thái độ không tốt, em mời chị uống trà sữa được không?"

Vừa nói, Giang Thành vừa lấy thẻ trường ra, đang định đưa cho cô.

"Không cần đâu, cảm ơn." Ngô Tình vẫn là khuôn mặt đặt mình lên trên quần chúng bình thường như cũ, không chút hứng thú đối với sự niềm nở của Giang Thành.

"Ngô Tình, cháu đừng phụ ý tốt của bạn học này." quản lý Chu bất lực vừa nói, vừa xoa xoa thái dương, Ngô Tình này cái gì cũng giỏi, chỉ là khá bướng bỉnh, nên dễ gặp phiền phức.

Cuối cùng, vì nể mặt quản lý Chu nên Ngô Tình mới rời đi, đồng ý sẽ đi mua trà sữa, trước khi đi, còn rất nghiêm túc nhấn mạnh với Giang Thành rằng cô không thích trà sữa nên không cần Giang Thành mời.

"Làm phiền... làm phiền chị mua giúp em một cốc." Ngay khi Ngô Tình mở cửa, giây tiếp theo chuẩn bị bước ra ngoài, tên mập yếu ớt nói: "Vị matcha nửa đường không thêm đá cho ít† đầu thôi" Dừng một chút, tên mập nuốt nước miếng: "Cám ơn đàn chị."

Một tiếng "rầm", Ngô Tình đóng cửa lại và rời đi.

Nhận ra quản lý Chu đang nhìn mình, tên mập mở to đôi mắt ngây thơ, một lúc lâu mới có phản ứng, giải thích: "Quản lý, cháu cũng là sinh viên của giáo sư Ngô, cháu..."

"Được rồi." Quản lý Chu xua tay ra hiệu không cần giải thích, sau đó, Giang Thành chú ý tới sắc mặt của quản lý có chút quái dị, ánh mắt cũng dần dần trở nên trống rỗng.

"Trước khi Đại học Giang Đàm được thành lập, nơi này đã tồn tại rồi, nhưng không phải là thư viện gì cả, mà là một viện bảo tàng."

"Viện bảo tàng dân tộc." Quản lý Chu nói.

Khi nghe nói đây không phải là nhà tang lễ hay bệnh viện tâm thần, sắc mặt tên mập cũng dần dần hồng hào hơn, nhưng sau đó giống như cổ đột nhiên bị mắc kẹt, giấy tiếp theo, sắc mặt lại tái nhợt.

Viện bảo tàng dân tộc...

Nếu như nhớ không nhầm thì trước đây Hòe Dật tìm thấy mấy nhiệm vụ trên trang web, một trong số đó là ở viện bảo tàng dân tộc.

Nói là ở đó đã xảy ra sự kiện linh dị, có liên quan đến một bức tượng bán thân quỷ dị.

"Viện bảo tàng dân tộc?" Giang Thành dường như cũng đang suy nghĩ, xem ra chuyện mà tên mập nghĩ tới, hắn cũng đã nghĩ tới rồi.

"Phải." Quản lý Chu như đang chìm trong hồi ức, hai tay nâng chén trà lên: "Năm đó khi dự định xây dựng trường đại học Giang Đàm, đã phân cho chúng tôi một mảnh đất rất lớn, đương nhiên cũng phải đối mặt với áp lực từ rất nhiều bên."

"Có một số tòa nhà cổ nằm trong khu vực phân chia này, không thể di rời, việc đàm phán rất khó khăn, viện bảo tàng dân tộc này chính là một trong số đó."

"Hơn nữa còn có một điểm rất khó giải quyết, người điều hành bảo tàng dân tộc này lúc đó là một người nước ngoài."

Người nước ngoài mở bảo tàng dân tộc ở đây, nghe có vẻ không đúng lắm, nhưng Giang Thành không phản ứng ngay mà tiếp tục nghe lời của quản lý.

"Người của thành phố, người của trường học, trước sau đã tìm y nói chuyện rất nhiều lần, nhưng không đạt được thỏa thuận. Sau đó nữa, thì trực tiếp đóng cổng lại, hoàn toàn không gặp chúng tôi nữa". hành, cũng chính là người sử dụng chứ không phải chủ sở hữu của tòa nhà này."

"Nói cách khác, y chỉ thuê tòa nhà và biến nó thành bảo tàng, nhưng không phải là chủ nhân của tòa nhà."

"Chúng tôi đã tìm đến chủ sở hữu của tòa nhà này, đối phương sẵn sàng đồng ý với các điều khoản của chúng tôi cũng như rất ủng hộ công việc của chúng tôi."

Tên mập nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra, hiển nhiên là người nước ngoài này đang gây chuyện.

"Sau đó, chúng tôi đưa ra tối hậu thư cho y, nói với y rằng, chúng tôi sẽ cho y thêm một tuần nữa, nếu lúc đó không chuyển đồ đạc ra ngoài thì chúng tôi sẽ không khách khí nữa."

"Lần này y mới lo lắng, lao ra ngoài nói rằng, ít nhất cần thời gian hai tháng, hy vọng chúng tôi có thể khoan khoan thư thả cho mình, đối với những khoản bồi thường của chúng tôi, y có thể không cần một đồng nào."

"Chúng tôi cũng chỉ coi đây như một thủ đoạn trì hoãn của y, nên hoàn toàn không để ý tới. Tóm lại, thời gian đến, chúng tôi sẽ đưa người tới, quả nhiên cổng lớn khóa chặt, bên trong không một chút động tĩnh."

"Chúng tôi cũng không khách khí với y, trực tiếp phá bỏ cánh cổng, sau đó y lao ra ngoài, cố gắng ngăn cản như phát điên, còn vung vẩy thứ gì đó như dao găm, bị người của chúng tôi giữ được, rồi bị tự nhiên bị ngã." Quản lý Chu thở dài: "Cũng thật là trùng hợp, bị ngã đập đầu xuống, sau đó người được đưa thẳng đến bệnh viện, vẫn luôn hôn mê trong bệnh viện."

"Mặc dù xảy ra chuyện như vậy, là điều không ai muốn chứng kiến, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục. Việc chuẩn bị xây dựng thư viện đã chậm hơn nhiều so với kế hoạch ban đầu rồi".

"Sau khi đóng gói các vật trưng bày bên trong lại, chúng tôi bắt đầu căn cứ theo bố trí của thư viện, sắp xếp các đợt sách hoặc được mua, hoặc được sưu tầm và quyên góp từ nhiều nơi khác nhau lên giá sách, sau đó chia ngành chia loại bố trí, tất cả mất thời gian khoảng hai tuần, thư viện coi như đã bước đầu đi vào hoạt động, cũng đã bắt đầu cho bên ngoài mượn sách ".

"Mã số trên tay cậu chính là của lúc đó." Dừng một chút, quản lý Chu nhìn Giang Thành nói.

Nhìn tờ giấy có ghi mã số trong tay, Giang Thành không ngờ đằng sau nó lại có mối liên hệ như vậy.

Vừa nói, quản lý Chu vừa bấm một số điện thoại, đợi một lúc lâu, bên phương nhớ lại.

"Đó là một vị lão tiền bối của tôi, chuyện năm đó ông ấy biết rõ hơn tôi." Đặt điện thoại xuống, quản lý Chu giải thích với Giang Thành.

"Thật xin lỗi, đã làm phiền đến ông rồi." Giang Thành bày tỏ lòng cảm kích.

Nghe Giang Thành nói như vậy, quản lý Chu không biết là nhớ tới chuyện gì, hay là như thế nào, tóm lại là bờ môi hơi run run, một lúc sau lại lắc đầu, hít một hơi dài, giọng nói có chút khàn khàn: "Nếu như được làm lại một lần nữa, tôi thà trường học không xây dựng thư viện, cũng sẽ không lựa chọn nơi đây".

"Tại sao?" Giang Thành đột nhiên có một loại dự cảm mây đen sắp tan.

Quản lý Chu ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, nhỏ giọng nói: "Người nước ngoài kia, y có vấn đề."
Bình Luận (0)
Comment