Chương 729: Nghỉ thức
Chương 729: Nghỉ thứcChương 729: Nghỉ thức
"Theo lý mà nói, tại thời điểm đó có một vài công nhân chạy mất cũng là chuyện bình thường, có một số người chỉ là công nhân lặt vặt được tìm đến ở địa phương, nhưng điều kỳ lạ là những người này đã làm gần xong công việc của mình rồi, vậy mà lại không lãnh tiền lương."
Sau khi nghe mô tả về cách ăn mặc của những người đén này, cùng với hành vi của bọn họ, Giang Thành đại khái đã xác định được danh tính của họ.
Là... Người Gác Đêm.
Nếu như bọn họ xuất hiện ở đây, điều đó có nghĩa là ở đây quả thực đã xảy ra sự kiện linh dị, hơn nữa còn là loại khá khó giải quyết.
Thời gian không còn nhiều, bọn họ đã ở đây đủ lâu rồi, Giang Thành lo lắng bên phía Hòe Dật chỉ có một mình không thể ứng phó được.
"Quản lý." Giang Thành hỏi: "Nghe ý vừa rồi của ông, những công nhân mất tích này... không phải cũng đã xảy ra chuyện rồi chứ?"
Quản lý Chu thở dài, nhìn hắn với ánh mắt 'cậu đã nói đúng rồi': "Sau đó những người này đã làm gì, chúng tôi không biết rõ, bởi vì không cho phép chúng tôi đến gần, cả một khu vực rộng lớn xung quanh đã bị phong tỏa, ban ngày và ban đêm đều có cảnh sát túc trực canh gác."
"Có điều sau đó tôi nghe người ta nói, ngay đêm hôm đó những người áo đen này đã đi vào trong, sau đó vào sáng sớm, thì bắt đầu lần lượt có người đi ra."
"Trước sau cộng lại, tổng cộng bọn họ đã khiêng được 10 thi thể ra khỏi bên trong."
Nghe nói đến có 10 thi thể, Giang Thành nhạy cảm phát giác ra có gì đó không ổn, bởi vì theo những gì quản lý Chu đã nói trước đó, số lượng công nhân mất tích chắc hẳn chỉ có mấy người mới đúng.
Số còn lại chẳng lẽ là...
"Cậu nghĩ không sai." Quản lý Chu thở ra, như thể có một tảng đá lớn trong tỉm đã rơi xuống đất, trong ngữ khí mang theo một chút tiếc nuối: "Trong số đó có một số thi thể là thuộc về những công nhân mất tích, những thi thể còn lại là của những người áo đen kia."
Dường như không muốn nói thêm về chủ đề này, quản lý Chu nghiêng đầu đổi giọng: "Sau khi trời sáng, những người mặc đồ đen đó đã biến mất, chắc là bọn họ đã rời đi rồi, cảnh sát đưa cho đội xây dựng một bản vẽ, nói hãy làm theo những gì vẽ ở trên đó." "Kết quả là từ hôm đó trở đi, cảnh sát đã luôn cử người theo dõi việc xây dựng cho đến khi hoàn thành".
Nói xong, Quản lý Chu giơ tay chỉ xung quanh: "Rất nhiều bình phong, hay tường gì đó mà các cậu nhìn thấy hiện tại, đều là được sắp xếp theo bản vẽ đó."
Giang Thành gật đầu, nhìn về phương hướng chỉ tay của quản lý Chu, phần nào nghi hoặc trước đó của hắn đã được giải đáp: "Khó trách, khi đi vào luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ."
"Có người nói rằng Phong Thủy ban đầu ở đây không tốt, những người đến đây là thầy Phong Thủy, đã thay đổi Phong Thủy ở đây." Quản lý Chu có vẻ hơi bối rối: "Tôi nghe những người thế hệ cũ nói rằng việc thay đổi Phong Thủy là trái với tự nhiên, sẽ bị báo ứng, có lẽ những người mặc đồ đen đó chính là..."
Quản lý Chu không nói những lời còn lại mà chỉ lắc đầu.
"Đúng rồi." Quản lý Chu như đột nhiên nghĩ tới gì đó, tiếp tục nói: "Mấy câu nói mà người đàn ông để lại trên gương, cuối cùng chúng ta cũng đoán ra được một phần."
Nghe vậy, hai mắt Giang Thành sáng lên, lập tức hỏi: "Nghĩa là gì?"
Quản lý Chu cau mày nhớ lại nói: "Phương pháp không sai, sách, nó ra rồi, thất bại, chỉ có, tận lực, thử, trái tim, ăn mòn, ma quỷ, không còn thời gian rồi."
"Đây là một ngôn ngữ rất cổ xưa, đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm." Quản lý Chu giải thích, có vẻ như vẫn còn hơi tiếc nuối.
"Cảm ơn ông, cháu cũng chỉ tò mò thôi." Giang Thành nói rất tự nhiên: "Đúng rồi, sau khi người đàn ông kia chết, những thứ mà y để lại trong bảo tàng dân tốc đã được xử lý như thế nào?"
"Ồ, cậu nói đến những đồ vật triển lãm đó sao, được xe tải chở đi rồi, về phần cuối cùng đã đi đâu, thì tôi không rõ."
"Là như vậy sao." Giang Thành gật đầu.
"Cót két——"
Cửa bị đẩy ra, Ngô Tình xách hai ly trà sữa đi vào: "Cám ơn đàn chị." Giang Thành mỉm cười nhận lấy trà sữa, sau đó lấy ra một ly ném cho tên mập.
Ngô Tình đã quay lại, có một số lời sẽ không tiện nói thêm, Giang Thành liền đứng dậy chào tạm biệt.
Quản lý Chu cũng ra tiễn bọn họ, dọc đường còn nói rằng cũng không Sau khi rời khỏi thư viện, tên mập vừa uống trà sữa vừa sáp tới, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ, sao quản lý Chu này lại nói với chúng ta nhiều thứ như vậy, chuyện này không có gian dối gì chứ?"
"Ngoài ra, Ngô Tình kia, tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cứ kỳ lạ thế nào ý, có khi nào cũng có vấn đề không?"
Đột nhiên, Giang Thành cũng đang uống trà sữa chợt dừng lại.
Ngay sau đó, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, miệng mím chặt, ngừng uống trà sữa, nhìn chằm chằm vào cốc trà sữa, ngón tay khẽ run lên.
Tên mập từ từ mở to mắt, trà sữa trong miệng bỗng mất đi mùi thơm.
"Chết tiệt, trà sữa có độc?!" Anh ta trực tiếp ném thẳng cốc trà sữa trong tay ra xa 5 mét.
Giây tiếp theo, tên mập nhìn Giang Thành cử động môi, phun ra mấy hạt trân châu trong trà sữa, sau đó cầm ống hút lên bắt đầu hút trà sữa.
"Lại cho trân châu vào, thật là không biết thưởng thức." Tên mập nghe thấy Giang Thành lẩm bẩm nói.
Tên mập quay đầu nhìn ly trà sữa ném xuống đất như lựu đạn, trong lòng nghĩ, bác sĩ có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Nhưng anh ta có thể sống đến bây giờ, là nhờ sự bảo vệ của bác sĩ, cho nên cực kì không khách sáo đến gần hắn: "Bác sĩ, anh nghĩ thế nào về người đàn ông nước ngoài mà quản lý Chu miêu tả?"
"Tình trạng thi thể của y khi được tìm thấy cũng giống như tình trạng của Tiểu Lâm và Tiểu Đình, bọn họ đều bị giết chết bởi cùng một thứ." Giang Thành thản nhiên nói.
"Là... quỷ bám đuôi!" Tên mập chợt cảm thấy lạnh gáy.
"Ừm." Giang Thành gật đầu: "Hơn nữa anh có để ý đến không, căn mật thất mà quản lý Chu mô tả rất giống với nhà kho của trung tâm hoạt động mà chúng tôi đã khôi phục."
"Cũng đều có mấy chiếc ghế, trên tường còn treo một tấm gương, tôi nghĩ trên sàn nhà kho cũng đã từng có hình ngôi sao sáu cánh, chỉ là bị xóa đi rồi thôi."
"Viên Tiêu Di, còn có người đàn ông ngoại quốc đều làm một chuyện giống nhau."
Tên mập gật đầu liên tục, sờ sờ cằm, dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Bác sĩ, bọn họ hình. Như đều đang thực hiện một loại nghỉ thức nào đó."
"Đúng vậy, hơn nữa nghỉ thức này còn có liên quan đến con quỷ bám đuôi." Giang Thành nhớ lại nói: "Phương pháp không sai, sách, nó ra rồi, rồi."
Tên mập chớp chớp mắt, dùng giọng điệu tiếc nuối nói: "Đây là những lời người đàn ông kia đã để lại bên gương, đáng tiếc là quá rời rạc, nếu không..."
"Phương pháp trong sách không sai, nhưng tôi không còn thời gian rồi, tôi chỉ có thể tận lực thử xem, thất bại rồi..." Giọng điệu của Giang Thành ngay lập tức thay đổi: "Nó ra rồi."
Ngôn từ lạnh lùng phát ra từ miệng hắn, giống như lời tiên tri cổ xưa nhất, mang theo sự quỷ dị đến khó tả.
Hàm răng trên và dưới của tên mập đều đang run lên, không biết tại sao, nhưng sau khi nghe những lời này, những hình ảnh xám xịt đen tối không ngừng lóe lên trước mắt, giống như một lời tiên tri thời trung cổ.
"Nó... ra rồi." Tên mập nhìn Giang Thành, đồng tử co rụt lại: "Là ai? Quye bám đuôi đó rốt cuộc là thứ gì?"
Giang Thành đặt trà sữa xuống, trầm ngâm một lát: "Trái tim, ăn mòn, ma quỷ..." Hắn quay đầu nhìn về phía tên mập, nhẹ giọng nói: "Ma ăn tim."