Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 730 - Chương 730: Đặc Sản

Chương 730: Đặc sản Chương 730: Đặc sảnChương 730: Đặc sản

"Ma ăn tim?" Tên mập lần đầu tiên nghe thấy từ này, phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi mà là tò mò.

Cái tên này mang lại cho anh ta một cảm giác rào cản đến lạ lùng, giống như một nhân vật phản diện trong một bộ phim viễn tưởng phương Tây.

Tóm lại là không giống một thứ sẽ xuất hiện trong hiện thực.

Giang Thành hình như nhìn ra sự nghỉ hoặc trên mặt tên mập, tiếp tục nói: "Cái tên này chỉ là một danh xưng mà thôi, là tôi đã thông qua mấy từ đó trực tiếp dịch ra, anh có thể tưởng tượng nó như là một con quỷ là được."

Nghe thấy quỷ bám đuôi quả thực là quỷ, chứ không phải là ma quỷ ba lăng nhăng nào đó, trái tim của tên mập cũng dần quay về trong bụng, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.

"Bác sĩ." Tên mập bước nhanh mấy bước, nhớ lại: "Anh còn nhớ ở thị trấn Đá Xám lần trước, cái người Yamamoto... Yamamoto..."

"Yamamoto Senjin." Giang Thành bổ sung thêm.

"Đúng, chính là cái người Yamamoto Senjin." Tên mập gật đầu liên tục, sau đó hạ giọng nói: "Cái tên đó cũng rất tà tính, anh nói xem con ma ăn tim này có tương tự như Yamamoto Senjin không, đều không phải là đặc sản địa phương của chúng ta, là từ nơi khác tới?"

Sự hứng thú của Giang Thành bị khơi dậy bởi bốn chữ "đặc sản địa phương" trong lời nói của tên mập, thoạt nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì quả thực là như vậy.

Yamamoto Senjin lần đầu tiên xuất hiện ở Nhật Bản, theo bước quân xâm lược của Nhật Bản, đến đất nước chúng ta.

Mà con ma ăn tim này, dường như được người nước ngoài đã chết mang đến.

Qua phân tích những thông tỉn như cây thánh giá được quản lý Chu nhắc đến, rất có thể con ma ăn tim này có nguồn gốc từ phương Tây.

"Rất có khả năng." Giang Thành tiếp tục dựa theo logic này đẩy về phía trước: "Con ma ăn tim này là được người ta mang đến từ phương tây, hơn nữa người đàn ông ngoại quốc bố trí căn mật thất, là định tiêu diệt nó, hoặc lùi một bước nói, là giam cầm nó, nhưng kết quả y đã thất bại, không những đã thả ma ăn tim ra, bản thân còn bị nó giết chết."

"Nằouyồi Gác Đêm nahe nói đến chuvên vảyv ra †ai nơi nàv đã nhanh chóng đến giải quyết, kết quả sau khi phải trả một cái giá rất đắt, cuối cùng mới dừng lại được sự kiện lịnh dị này."

"Nhưng năng lực của bọn họ có hạn, chỉ là trấn áp nó, chứ không thể loại bỏ hoàn toàn. Vì lẽ đó, sau khi rời đi đã để lại một loạt bố trí, anh cũng có thể hiểu đó là một loại hạn chế."

"Chính là để ngăn cản ma ăn tim thức tỉnh." Giang Thành nhìn tên mập nhấn mạnh: "Nhưng vào một ngày của rất nhiều năm sau, đã có người phá vỡ sự cân bằng này, ma ăn tim đã thức tỉnh lần nữa."

"Là... Viên Tiêu Di!" Tên mập nói.

"Ừm." Giang Thành gật đầu.

Sau khi Giang Thành phân tích, các manh mối trong đầu tên mập dần dần trở nên rõ ràng hơn: "Người đàn ông ngoại quốc chết trong mật thất, trước khi chết cũng thực hiện nghỉ thức giống như Viên Tiêu Di, mục đích của bọn họ đều là để phong toả con ma ăn tỉm này."

"Phương pháp trong sách không sai, nhưng tôi không còn thời gian rồi, tôi chỉ có thể tận lực thử xem, thất bại rồi... nó ra rồi."

Tên mập nhớ lại những lời Giang Thành nói, ngẩng đầu lên, nhanh chóng nói: "Bác sĩ, trọng điểm là cuốn sách đó, Viên Tiêu Di làm sao có khả năng sắp xếp hiện trường trong nhà kho, đây đều là do cô ta đã học được từ cuốn sách đó!"

"Chính là ... chính là cuốn sách có mã số tương ứng đó!" Tên mập nói: "Nhất định là như thế!"

"Cuốn sách là do người nước ngoài đó để lại, những thứ ghi chép trong đó chắc chắn có liên quan đến ma ăn tim, hơn nữa đánh giá từ hành vi của người đàn ông ngoại quốc đó, y không giống một thương nhân bình thường, ngược lại giống một linh mục hơn, hoặc là ... Giang Thành dừng một chút: "Thầy trừ tà."

Nghe thấy ba chữ thầy trừ tà, da mặt của tên mập chợt giật giật vài cái, điều này khiến anh ta có một loại dự cảm cực kì không tốt.

Quay người lại, nhìn về thư viện phía xa, ánh nắng chiếu rọi vào đó rực rỡ nhưng lại mơ hồ mang đến cho người ta cảm giác âm u, như thể được phủ lên một lớp sương giá.

Thầy trừ tà kia, còn có nhiệm vụ mà Người Gác Đêm chưa hoàn thành, giờ đây lại đang rơi vào trên người của bọn họ.

"Đi thôi." Giang Thành vỗ vỗ vai tên mập, đột nhiên chuyển sang giọng điệu kiêu ngạo: "Hãy ghi nhớ trong lòng, Yamamoto Senji tôi còn có thể đối phó, chẳng lẽ lại sợ một con ma ăn tim?"... Vừa đi đến dưới tầng, đã nhìn thấy đám người Hoè Dật.

Cao Ngôn tràn đầy tức giận, đứng ở trước bậc cầu thang đang không ngừng nói gì đó với Thẩm Mộng Vân, thậm chí còn vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Vương Kỳ đứng một bên, vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ đó.

"Lấy được cuốn sách kia chưa?" Vương Kỳ nâng cằm hỏi câu đầu tiên.

Tên mập ngây người ra, theo bản năng nhìn về phía Hoè Dật, còn Hoè Dật thì vẻ mặt ngây thơ vô tội, chỉ còn thiếu mỗi nước viết hẳn mấy chữ 'tôi đã bán đứng các anh' lên trên mặt.

Ngược lại Giang Thành rất bình thản, nếu đổi lại là hắn, chắc hẳn cũng đã đoán được tám chín phần: "Không có."

Sau đó, hắn kể ngắn gọn cho mọi người nghe những thông tin điều tra được trong chuyến đi.

"Ma ăn tim..." Thẩm Mộng Vân dường như rất có hứng thú với cái tên này, từ ánh mắt của cô, xem ra một ít suy đoán trước đó đã được xác thực ở một mức độ nào đó.

Cao Ngôn cũng sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng thư viện: "Xem ra thư viện này, cũng đã từng là viện bảo tàng dân tộc, chính là nguồn gốc của quỷ bám đuôi."

"Nếu muốn biết nhiều thông tin hơn, đặc biệt là làm thế nào để đối phó với con quỷ bám đuôi này..." Anh ta ngưng một chút, sau đó đổi lời nói: "Con ma ăn tỉm này thì cần phải tìm ra cuốn sách đó."

Mặc dù mục tiêu đã được xác định, nhưng tung tích của cuốn sách đó hiện tại vẫn chưa xác định được, nhưng đối với điều này, đám người cũng không quá lo lắng.

Mọi người đều có linh cảm rằng cuốn sách đó đang ở trong thư viện.

Một hồi chuông nhanh vang lên.

Tiết học tiếp theo lại bắt đầu.

"Mọi người vào lớp đi, tôi đi tìm Viên Tiêu Di." Giang Thành nói.

"Một mình anh sao?" Cao Ngôn không biết là không yên tâm, hay là thật sự lo lắng cho sự an toàn của Giang Thành, tóm lại ánh mắt của anh ta cũng khá chân thành.

Giang Thành cười cười, đáp lại cũng bằng giọng điệu chân thành như thế: "Hay là... anh Cao, anh cũng đừng đi học nữa, đi cùng tôi đi?"

Cao Ngôn cười mỉa hai tiếng, trầm mặc hồi lâu mới nói ra hai câu: "Tôi khâng cá thân nhân như anh Giana đâv tết nhất là không nên đi để aâv thêm phiền phức."

Tiết học này là của giáo sư Ngô, sau khi Giang Thành tách ra khỏi mọi người, đã gửi cho giáo sư Ngô một tin nhắn nói rằng mình cảm thấy không khỏe, muốn nghỉ phép.

Giáo sư Ngô đã chấp thuận, nhưng đồng thời cũng nói rõ với hắn rằng, xin nghỉ phép sẽ bị trừ điểm, điều này không thể thương lượng.

Nếu điểm cuối kỳ thấp, đừng đến phàn nàn với thầy.

Nhìn thời gian một chút, Giang Thành đi đến quán trà sữa trong khuôn viên trường, gọi hai ly trà sữa nóng, sau đó lẻn đến phòng y tế của trường.

Qua cửa sổ quan sát trên cửa, Giang Thành nhìn thấy đàn chị mà hắn từng tiếp xúc trước đó đang nằm trên bàn, đang lọ mọ viết thứ gì đó, trông rất chán nản.

"Cộc."

"Cộc cộc."

"Cộc cộc cộc."

Giang Thành ghé sát mặt vào cửa sổ quan sát, đầy mong đợi nhìn vào bên trong.

Khi vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, đàn chị rõ ràng là giật nảy mình một cái, nhưng biểu tình lại dịu đi rất nhiều sau khi phát hiện ra đó là Giang Thành.

"Sao cậu lại đến đây?" Đàn chị đi tới, sau khi mở cửa liền hỏi: "Tiết hai không có giờ học à?"
Bình Luận (0)
Comment