Chương 731: Xuất thân nghề y
Chương 731: Xuất thân nghề yChương 731: Xuất thân nghề y
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Thành lập tức thay đổi một cách tế nhị, từ bối rối ban đầu, đến lo lắng vì sợ bị gọi ra ngoài, cuối cùng là quyết tâm đưa ra quyết định.
"Cậu trốn học à?" Kinh nghiệm của đàn chị rõ ràng là rất phong phú, lập tức nhìn thấu bản chất thật sự của Giang Thành, hơn nữa trông còn có vẻ không vui.
Giang Thành cúi đầu, không nói nữa.
"Tại sao lại trốn học?" Đàn chị cau mày hỏi.
"Em... em chỉ muốn đến xem đàn chị đang làm gì thôi." Giang Thành từ phía sau lấy ra hai cốc trà sữa, đặt lên bàn, di chuyển thận trọng, như thể lo lắng động tác của mình sẽ chọc đàn chị tức giận.
Nhìn thấy trà sữa trên bàn, đàn chị hơi mở lớn mắt: "Cậu... cậu trốn tiết chính là để tặng..."
Giang Thành ngẩng đầu liếc đàn chị một cái, ánh mắt vừa chạm nhau, Giang Thành lại cúi đầu xuống, hai má hơi ửng đỏ.
Giây tiếp theo, dùng giọng lắp bắp nói: "Đàn chị, lúc trước... lúc trước đều là em, em không tốt, không nên để chị nhớ lại chuyện kinh khủng như vậy."
"Kể từ sau khi rời đi, em luôn cảm thấy không thoải mái, học trên lớp cứ bị phân tâm, vừa nghĩ đến việc chị chỉ có một mình, còn phải trực ở đây, lo lắng... lo lắng chị sẽ sợ hãi, cho nên... cho nên đã..."
"Lần sau em sẽ không làm thế nữa đâu." Giang Thành cúi đầu, nhìn mũi giày của mình, dùng giọng chỉ có mình và đàn chị nghe được nói.
Một lúc lâu sau, Giang Thành tưởng rằng cũng đã tương đối rồi, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ nghỉ hoặc: "Đàn chị, chị... nếu như chị không thích, thì em..."
"Đến cũng đến rồi." Đàn chị mím môi, ánh mắt và giọng nói đều trở nên dịu dàng, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Vậy hãy ngồi một lát đi, bây giờ cậu có quay về cũng đã muộn rồi."
"Cảm ơn đàn chị."
"Nhưng đừng có làm ồn ào, đây là phòng y tế, tôi còn phải làm việc, có biết không?" Đàn chị tỏ thái độ rất có nguyên tắc.
"Ừm ừm." Giang Thành đưa trà sữa ra: "Đàn chị, trà sữa, tranh thủ uống lúc nóng, để nguội sẽ không ngon nữa." Đàn chị tiếp tục ngồi vào chỗ, viết vào cuốn sổ bìa màu lam.
Giang Thành vừa uống trà sữa, vừa đi tới đứng bên cạnh cô, phát hiện cô đang viết cái gì đó tương tự như báo cáo tuần.
Hơn nữa trông có vẻ như đàn chị đang viết rất vất vả, thỉnh thoảng phải xem qua một folder khác, sao chép một số câu, từ vựng trong đó.
Xem một lúc, Giang Thành cũng nhìn ra được một số cách thức, những gì cô viết có lẽ không phải của mình mà là viết cho một giáo viên nào đó.
"Đàn chị." Giang Thành giả vờ rất tò mò hỏi: "Những việc này đều cần một mình chị giải quyết sao?"
"Những việc này đều là của một số giáo viên, lúc trước bọn họ đi công tác không có thời gian làm, nên nhờ tôi giúp một chút." Trong lời nói của đàn chị nghe cũng có chút oán trách, thở dài nói: "Giáo sư già xảy ra chuyện... giáo sư già sức khỏe kém, hiện tại có mấy giáo viên phụ trách lĩnh vực này."
Nhắc đến vị giáo sư già này, đàn chị dường như chợt nhận ra điều gì đó, lập tức chuyển chủ đề, nhưng loại chuyện này làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Giang Thành.
Hắn đến đây cũng chính là gài cô nói mà.
Trong lần giao tiếp trước, người đàn chị trước mặt này đã vô tình nhắc đến một vị giáo sư già.
Nói là giáo sư già đã nói với cô rằng, cửa vào nhà kho không thể khóa được, còn nói chỉ cần ban đêm không đến gần nhà kho thì sẽ không có chuyện gì.
Rất hiển nhiên, vị giáo sư già này chính là một người biết nội tình.
Mục đích chính của chuyến đi lần này, Giang Thành chính là muốn tìm ra danh tính của người này.
Nhưng bây giờ... Giang Thành nheo mắt lại, quét qua người đàn chị, hiển nhiên vẫn chưa phải lúc.
Sau đó, hắn phàn nàn với giọng điệu bất mãn: "Cuốn sách dày như vậy, đàn chị, thế này thì chị vất vả quá, phải viết đến khi nào đây?"
Nói xong cũng không đợi đàn chị trả lời, đưa tay ra, dùng một tư thế khá cưỡng ép, cầm đi tập hồ sơ màu lam mà đàn chị đang viết: "Đàn chị, để em thử một chút xem có được không, chị hãy ngồi nghỉ ngơi một lát đi."
Đàn chị chỉ cho rằng hắn đang muốn khoe khoang, đưa tay muốn giật lại: "Đừng gây chuyện nữa, cậu là một sinh viên kỹ thuật, không làm được Đàn chị không nói đùa, bởi vì mấy vị giáo viên này đến đây để thay thế vị giáo sư già ban đầu nên phần lớn hướng nghiên cứu của họ đều liên quan đến tâm lý học.
Chuyên ngành của cô không thuộc những lĩnh vực này nên rất khó viết, cô phải tra cứu thông tin và trích đoạn từ những ghi chú trước đó.
Đến cô còn như thế, chứ đừng nói đến một người ngoại môn hoàn toàn học kỹ thuật như Giang Thành.
Giang Thành cũng không tranh cãi nhiều, hắn đứng ở nơi đó nhìn một hồi, đại khái cũng hiểu được cái này không cần quá tỉ mỉ, chỉ là để ứng phó với việc kiểm tra mà thôi.
Chỉ cần thoạt nhìn, bề ngoài ổn là được.
Giang Thành trải cuốn sổ màu lam lên bàn, không tiếp tục viết trang mà đàn chị đã viết được một nửa, mà đổi một trang mới để viết.
Như vậy cho dù có không được, cũng không đến nỗi khiến đàn chị phải viết lại, cùng lắm là xé trang giấy ra, chữ viết cũng sẽ không có gì khác biệt.
Dựa theo một cuốn sách ví dụ khác, Giang Thành bắt đầu viết, đàn chị cũng không làm gì được hắn, liền ở một bên cử động cổ tay, vừa đứng ở bên cạnh hắn đọc.
Nhưng một lúc sau, ánh mắt của đàn chị đã thay đổi.
Giang Thành chữ viết rất đẹp, sau khi cầm bút xong, toàn bộ khí chất đều không giống như trước.
Nét chữ sắc nét, mỗi nét đều giống như hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.
Điều làm đàn chị ngạc nhiên hơn nữa là người đàn ông này khi viết không cần tra cứu thông tin gì cả, một số từ vựng chuyên môn về tâm lý học lần lượt xuất hiện, rất gần với các bài văn mẫu mà giáo viên đưa cho cô.
Đàn chị hơi hé miệng, không nhịn được nhìn mặt hắn một cái, tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng Giang Thành không cho cô cơ hội này, chỉ để lại cho cô một góc nghiêng khuôn mặt đang chăm chú.
Khoảnh khắc hắn cầm bút lên, dường như cả thế giới chẳng liên quan gì đến hắn nữa.
Cứ như vậy, Giang Thành viết, đàn chị đọc, rất nhanh, đã viết xong một trang.
Giang Thành cất bút đi, đậy nắp bút "cạch" một tiếng, đầy lễ nghị, "Đàn chị." Giang Thành đưa tập tài liệu cho cô gái, trở về nụ cười ấm áp toả nắng trước đó: "Chị nhìn xem, thế này được không?"
"Cậu..." Đàn chị hơi thất thần, buột miệng nói: "Sao cậu lại biết?"
Giang Thành mím môi, có chút xấu hổ nói: "Ông bà nội, và bố mẹ em đều là bác sĩ, cho nên mưa dầm thấm đất, cũng... cũng biết chút ít."
"Xuất thân từ nghề y sao?" Đàn chị có hơi bất ngờ.
Lúc này, cánh tay Giang Thành vô tình dịch chuyển, làm rơi cây bút trên bàn, đàn chị vô thức cúi xuống nhặt lên, trà sữa của cô để trên bàn, rất gần với trà sữa của Giang Thành.
Lợi dụng lúc đàn chị cúi xuống, Giang Thành nhanh chóng đổi vị trí cho hai cốc trà sữa, sau đó giả vờ như không có chuyện gì chờ đàn chị đứng dậy.
Bởi vì hai cốc trà sữa trông rất giống nhau, cho nên nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhận ra.
Hai người lại thuận theo chủ đề này trò chuyện rất nhiều, đàn chị rất tự nhiên cầm cốc trà sữa vốn là của Giang Thành lên uống như cốc của mình.
Nhưng mới uống một ngụm, đã nhận ra có gì đó không ổn, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm cốc trà sữa, sắc mặt cũng trở nên ngượng ngùng.