Chương 732: Điều tra không ra những người này
Chương 732: Điều tra không ra những người nàyChương 732: Điều tra không ra những người này
"Chiếc cốc này... chiếc cốc này là..." Nhìn chằm chằm vào chiếc ống hút với dấu răng bị cắn vào, cô gái vô thức nuốt ực một cái. Vốn dĩ, cô cũng không có thói quen như vậy.
"Đàn chị, chị uống cốc trà sữa của em." Giang Thành đỏ mặt bảo.
Nghe Giang Thành nói thế, đàn chị càng lúng túng hơn. Nhưng cô cũng không bao giờ ngờ rằng, một giây sau, cô trơ mắt nhìn Giang Thành cầm cốc trà sữa của mình, đã thế lại còn giận hờn bảo: "Em mặc kệ. Vậy thì em cũng uống cốc trà sữa của đàn chị để bồi thường ngược lại."
Vốn dĩ bầu không khí vô cùng ngột ngạt, lúc này lại được Giang Thành dùng dăm ba câu nói mà hóa giải. Mà điều ly kỳ hơn chính là, ánh mắt của người đàn chị này khi nhìn về phía Giang Thành cũng không còn như trước nữa.
Giang Thành vừa trêu chò đàn chị, vừa nói xấu đám bạn trong trường, không những thế mà còn cẩn thận kiên trì giúp đàn chị sửa soạn tài liệu.
Cô gái ngồi yên bên cạnh hắn, dùng hai tay cầm cốc trà sữa, vừa mím môi vừa nhìn một bên gò má của hắn, đồng thời nghe hắn kể một cài câu chuyện thú vị.
Không còn quá nhiều thời gian, hắn còn phải đi xử lý trận kế tiếp. Viên Tiêu Di còn đang chờ hắn.
Ngay lập tức, hắn dừng bút, vung vẫy tay phải. Trong ánh nhìn của đàn chị, tên đàn em trốn học lại tình nguyện chạy đến gặp mình này đã khá mệt mỏi rồi.
Hắn cũng không nhìn sang cô gái đàn chị, mà chỉ liếc ra phía cửa sổ.
Cùng lúc đó, cô gái đàn chị cũng giật mình, vì trông có vẻ như người đàn ông trước mặt vừa có gì đó phiền muộn. Thấy vậy, cô buột miệng hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì?"
"Em..." Dừng lời một chút, Giang Thành vẫn thừa nhận: "Em đang nhớ đến mấy người bạn kia. Từ đầu đến cuối, bọn họ vẫn không tin lời chị nói. Em e là bọn họ sẽ làm gì đó ngốc nghếch."
Nghe đến đây, cô gái đàn chị lập tức biến sắc, ngay cả hít thở cũng dồn dập hơn: "Bọn họ... Tại sao bọn họ lại không nghe khuyên bảo như thế chứ? Khu nhà kho ấy không phải là nơi để đùa đâu."
"Em cũng khuyên bọn họ rồi, nhưng chẳng ai chịu nghe lời cả. Bọn họ còn bảo, đây là nói chuyện viễn vông, còn cười cợt em, bảo em đã bị đàn chị quyến rũ nên mới tin lời đàn chị." Chẳng có gì là mang vẻ nịnh nọt trên mặt cả, trông Giang Thành rất thành thật vào lúc này.
"Tôi... Tôi không hề lừa gạt một đàn em như cậu." Có vẻ như cô rất lưu tâm chỉ tiết này, thế nên vội vàng giải thích.
Giang Thành gật gù: "Em biết chứ, chị tốt với em như vậy mà... Tuy nhiên..." Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng vô thức thở dài: "Nhưng em không có chứng cứ, chẳng thể nào chứng minh cùng bọn họ được."
"Muốn chứng cứ ư?" Cô gái đàn chị nói: "Tôi có!"
"Hửm?"
Nói xong câu này, dường như cô cũng hơi hối hận. Tuy nhiên, cô cũng không muốn người đàn ông trước mặt này hiểu lầm, càng không muốn bi kịch trước đây lại tái diễn.
Nhìn đôi mắt vừa nhút nhát vừa mong chờ của Giang Thành, cô gái đàn chị bèn tàn nhẫn quyết đoán, bảo hắn chờ cô một hồi rồi lập tức rời đi.
Chưa đầy 5 phút, cô gái đàn chị trở lại.
Vừa đến, cô vội vàng khóa trái cửa, sau đó lại dùng áo khoác màu đậm che lấy camera. Thấy thế, Giang Thành vô cùng phấn khích.
Làm xong mọi thứ, đàn chị bèn bước đến, đặt một túi hồ sơ lên mặt bàn.
Giang Thành nhận ra, trên túi hồ sơ có viết tên một người, gọi là Trần Trạch Thanh.
Hắn chưa từng nghe qua cái tên này.
Cô gái đàn chị trông khá sốt sắng khi tự mở túi tài liệu ra, luống cuống lấy một vài loại giấy tờ nào đó, cuối cùng mới lựa ra vài tấm hình giữa đống giấy tờ đó.
"Cậu xem đi..." Cô gái đàn chị hạ giọng, đặt bức ảnh trước mặt Giang Thành.
Vừa liếc sơ sang bức ảnh, Giang Thành lập tức nhíu mày.
Cánh cửa đang mở ra một nữa - có một nữ sinh đang ngã vào ngưỡng cửa bên cạnh; tóc cô xõa xuống, chặn mất một nửa gương mặt.
Nửa người của cô ở bên ngoài cửa, còn một nửa còn lại thì ở bên trong... Mà khung cảnh, lại chính là nhà kho của trung tâm hoạt động.
Dù chỉ để lộ một nửa gò má, Giang Thành cũng có thể lập tức nhận ra thân phận của nữ sinh này... Chính là Viên Tiêu Di.
Trông dáng dấp, có vẻ như cô ta đang bị thứ gì đó truy đuổi. Vì thế, cô mất hốt hoảng chạy từ trong nhà kho ra ngoài, nhưng do quá vội vàng "Đây là bức hình mà bảo vệ nhà trường đã chụp được cách đây rất lâu." Cô gái đàn chị ngồi giải thích bên cạnh: "Lúc gặp được người bạn kia của các cậu, gã cũng có bộ dạng thế này. Nửa thân trên ngoài cửa, nửa thân dưới trong cửa." Rõ ràng, người mà cô đề cập đến chính là Cao Ngôn.
Lúc tỉnh lại, Cao Ngôn có bảo là đã bị quỷ truy sát. Xem ra, Viên Tiêu Di cũng từng rơi vào trường hợp như vậy.
Ở bức ảnh thứ hai là hình đặc tả của phần cửa kho hàng. Bên trên bề mặt có vết dao chém qua, sau đó được dùng giấy che khuất lại.
Ở bức ảnh thứ ba, chính là cảnh tượng bên trong kho hàng, nơi vị trí tận cùng - cũng chính là khu vực mà bọn họ từng lục soát qua.
Trên tường có một mặt kính vỡ nát, chẳng nhìn rõ hình thù. Rõ ràng, đây chính là do bị lực mạnh đập vỡ; xung quanh còn có vài cái ghế được bày biện nơi đó.
Bố trí của nơi này trông khá giống với căn mặt thất mà quản lý Chu đã hình dung.
Như thứ thực sự thu hút Giang Thành chính là những món đồ đang được đặt trên đống ghế ấy.
Mỗi một cái ghế đều có một món vật phẩm tương ứng.
Giang Thành tỉ mỉ phân biệt từng bức ảnh. Chiếc ghế đầu tiên là một chiếc áo khoác trắng; ghế thứ hai là một chiếc áo tắm, nơi phần lưng ghế còn treo một bộ kính lặn; ghế thứ ba móc một bộ quần áo thể thao, bên dưới chân ghế còn có một đôi giày chạy đua...
"Tất cả những bức ảnh mà cậu thấy đều do bảo vệ nhà trường chụp được ngay hiện trường. Một mặt là để lưu trữ, một mặt là ngộ nhỡ nếu sinh viên trong trường gặp nạn thì còn dùng để phân rõ trách nhiệm thuộc về ai. Bên cạnh đó, còn là để giao phó các học sinh cho bác sĩ chủ đạo, cũng chính là vị giảng viên cao tuổi mà tôi từng nhắc đến kia."
"Giáo sư Trần Trạch Thanh." Khi nói đến cái tên này, giọng nói của người đàn chị đây còn bao hàm một cảm giác tôn kính, và... tiếc hận.
Lúc này, Giang Thành lại nhạy cảm nhận ra một chỉ tiết.
"Bác sĩ chủ đạo?" Giang Thành lập tức truy hỏi theo cụm từ này.
"Đúng vậy." Đàn chị thở dài: "Chắc cậu cũng nghe qua nữ sinh viên tên Viên Tiêu Di rồi. Cả ngôi trường đều cho rằng cô ta bị vấn đề về thần kinh."
"Từng nghe qua." Giang Thành bảo: "Cô ta còn nói, cô ta có 5 người bạn thân bị mất tích, nhưng không thể điều tra ra mấy người này." Giang Thành mà nói: "Bọn họ nói đúng đấy. Cô nàng Viên Tiêu Di này đúng thật là bị vấn đề về thần kinh. Giáo sư Trần Trạch Thanh cảm thấy vô cùng hứng thú, vẫn luôn tích cực nghĩ biện pháp chữa trị cho cô ấy."
"Căn bệnh tâm thần phân liệt của cô ta thuộc loại vô cùng hiếm thấy; hơn nữa, đây không phải là phân liệt thêm 1 nhân cách khác, mà là phân liệt thành đa nhân cách." Tốc độ nói chuyện của cô gái đàn chị rất nhanh, trông cứ như sau lưng cô có thứ gì đang truy đuổi vậy: "5 người bạn thân bị mất tích của cô ta, trên thực tế đều chính là bản thân cô ấy. Đây là do nhận thức của nhân cách chủ đạo đối với chính bản thân mình bị tan rã đi, từ đó mà sản sinh ra các nhân cách phụ."
"Cậu xem nè." Cô gái đàn chị chỉ vào cái ghế trong hình, hạ thấp giọng: "Dựa theo những gì mà thầy Trần suy đoán, mỗi một chiếc ghế chính là hình tượng hóa của từng nhân cách phụ của Viên Tiêu Di."
"Ví dụ nhé, khi ngồi vào chiếc ghế đầu tiên, cô ta sẽ cởi đi bộ trang phục mà mình đang mặc rồi khoác vào chiếc áo trắng của sinh viên Khoa Y. Vì lúc này, cô ta tự nhận thức bản thân là sinh viên thuộc Khoa Y học.
Nhưng khi di chuyển sang chiếc ghế thứ 2, cô ấy lại mang thân phận của một kiện tướng bơi lội. Cùng nguyên lý đó, chiếc ghế thứ 3 đại diện cho vận động viên chạy marathon cự ly dài..."
Vừa giảng giải cho Giang Thành, đàn chị vừa vô thức run rẩy. Mỗi khi nhìn vào những bức hình này, cô đều cảm giác được sau lưng mình có một luồng hơi lạnh, tựa như bản thân mình sắp sửa chạm vào một dạng thế giới ngoài tầm với và cực kỳ xa lạ vậy.