Chương 733: Tai nạn
Chương 733: Tai nạnChương 733: Tai nạn
Nghe sơ qua thì lời kể của cô đàn chị này vẫn ổn, nhưng Giang Thành lại nhận ra một lỗ thủng trong câu chuyện này. Nếu đổi vị trí là Cao Ngôn hay Thẩm Mộng Vân ở đây, rất có thể sẽ bỏ qua chỉ tiết đó.
Trong giới học thuật, chứng đa nhân cách còn được gọi là Rối loạn nhân dạng phân ly, hoặc là rối loạn đa nhân cách - mà biểu hiện rõ ràng nhất chính là phân ly thân phận.
Xuất hiện thành 2 hay nhiều trạng thái nhân cách độc lập lẫn nhau.
Mỗi một trạng thái nhân cách đều biểu hiện ra các mặt trải nghiệm, tri giác, hình thức tư tưởng khác nhau, đi kèm với bản thân, thân thể và hoàn cảnh tương quan.
Nói cách khác, khi khả năng tự nhận thức của Viên Tiêu Di chỉ dừng lại ở thân phận "Viên Tiêu Di" này, vậy cô ta không thể nào nhớ được 5 người "bạn thân" kia.
Sau khi hoán đổi nhân cách, vậy sẽ không thể nào giữ lại ký ức của các nhân cách còn lại.
Bằng một phương pháp tương đối dễ hiểu và gần gũi, Giang Thành cố uyển chuyển biểu đạt ra sự nghỉ vấn của mình với cô nàng đàn chị. Nếu quả thật như cô đàn chị nói, nếu đã từng có một vị giáo sư tâm lý để mắt đến Viên Tiêu Di, vậy ông ta không thể nào phớt lờ đi chỉ tiết này.
Ngay lập tức, suy đoán của Giang Thành đã có đáp án.
Nhìn Giang Thành bằng ánh mắt kinh ngạc, cô gái đàn chị khẽ hé môi, dường như cũng không ngờ là tên đàn em này lại có hiểu biết sâu rộng đến vậy.
"Cậu nói chính xác. Giáo sư Trần cũng nghỉ hoặc giống hệt thế."
Cô giải thích: "Đó là lý do mà ông ta có hứng thú với Viên Tiêu Di nhiều đến vậy. Ông ấy cho rằng, trường hợp của Viên Tiêu Di là một ca bệnh cực kỳ hiếm gặp, đồng ngHĩa với giá trị nghiên cứu tương đối cao."
"Chẳng những thế..." Cô gái đàn chị im lặng một hồi, sau đó đổi sang một giọng điệu đầy hoài niệm: "Giáo sư Trần cũng đang cố gắng tìm ra thứ đặc biệt đã dẫn đến hiện tượng phá vỡ lớp hàng rào ngăn cách nhóm người này."
Nói đến đây, cô do dự.
Do dự xem, mình có nên nói tiếp hay không.
Đặt nhẹ tay lên đùi của cô đàn chị, sau đó chậm rãi vờn nhẹ, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu lay láy của Giang Thành.
Không cần Giang Thành nói gì nhiều, cô đã đầu hàng ngay: "Đàn em, cậu biết không... Thầy Trần, ông ấy... Ông ấy đã thật sự tìm ra."
Cô gái đàn chị cắn môi, cuối cùng dường như đã tự khẳng định xong một điều gì đó trong lòng, thế là lập tức xoay người, cầm lấy túi hồ sơ một lần nữa. Từ bên trong, cô lấy ra vài tấm hình.
Sau khi nhìn một lát, cô bèn đưa chúng cho Giang Thành: "Cậu xem thử đi."
Trong hình là một chiếc ghế, chính là loại ghế thường dùng của ngôi trường này. Trông nó chẳng khác gì mấy chiếc ghế trống trong các bức ảnh trước đó.
Tuy nhiên, Giang Thành cũng nhận ra một vài chỉ tiết. Cầm bức hình bằng tay trái, hắn dùng tay phải giữ lấy các bức ảnh trước đó, so sánh qua lại nhiều lần.
Đối chiếu qua lại một hồi, cuối cùng hắn nhận ra rằng, bề mặt của chiếc ghế mới này rất sạch sẽ, chẳng có thứ gì cả.
"Đây là... chiếc ghế thứ 7?" Giang Thành ngẩng đầu, nhìn sang cô gái đàn chị.
"Đúng vậy." Cô gật đầu, nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ quái rồi bảo: "Chiếc ghế đó cũng nằm trong kho chứa đồ, nằm không xa lắm so với 6 chiếc ghế còn lại, và cả tấm gương trên tường."
"Nếu bảo rằng, mỗi một chiếc ghế đại diện cho một thân phận của Viên Tiêu Di - vậy trong nhận thức của Viên Tiêu Di - ngoại trừ cô ta và 5 người bạn thân ra thì bên trong nhà kho ấy vẫn còn một người khác tồn tại." Nắm bức ảnh trong tay, Giang Thành khẳng định.
Không những thế, hắn cũng đoán ra thân phận của "người" kia.
Ma ăn tim...
"Đúng vậy! Thầy Trần cũng bảo thế. Hơn nữa, ông ta còn nghỉ ngờ rằng, kẻ khiến hàng rào nhận thức của 'nhóm người Viên Tiêu Di' đổ nát cũng chính là người này." Dừng lời một chút, cô gái đàn chị bèn nói tiếp: "Đây là một nhân cách mới, hoàn toàn xa lạ, một kẻ mà chúng ta chưa từng nhận thức qua."
"Ít nhất thì, nhân cách ấy chưa bao giờ lộ diện trên người Viên Tiêu Di." Cô bổ sung.
"Chẳng những thế... Còn một chỉ tiết nữa. Chắc cậu không tin nổi đâu, yếu tố xa lạ của nhân cách này chính là xa lạ kép. Nói cách khác. . này, mà ngay cả Viên Tiêu Di cũng hoàn toàn lạ lẫm với nhân cách ấy." Giang Thành tiếp lời.
Cô gái đàn chị trợn tròn hai mắt.
Lúc này, toàn bộ tâm tư của Giang Thành đều đổ dồn vào miền suy tư của bản thân. Hắn chỉ thuận miệng nói: "Cũng dễ đoán thôi mà. Những chiếc ghế đại biểu cho những người khác đều có vật phẩm mang tính tiêu chí cho từng nhân cách, ví dụ như kính lặn, giày chạy marathon... Duy chỉ mỗi chiếc ghế này là chẳng có gì cả.
Điều đó chứng tỏ một điều, trong tiềm thức của Viên Tiêu Di rốt cuộc cũng không rõ ai là kẻ ngồi trên chiếc ghế đó, hoặc kẻ đó có đặc điểm gì, dùng đồ vật nào để làm tiêu chí thân phận."
Không ngờ là khi vừa nghe đến đó, cô gái đàn chị bỗng sốt sắng, ngay cả nhịp thở cũng nhanh dần: "Không chỉ có thế, kẻ này không những khiến Viên Tiêu Di cảm thấy xa lạ, mà còn có cả sợ hãi nữa!"
"Trong quá trình thầy Trần tiếp xúc với Viên Tiêu Di, cô ta vẫn luôn rơi vào một trạng thái hoảng sợ nào đó. Đó không chỉ là nỗi sợ đến từ sau lưng, mà còn là bốn phía. Lúc ngồi xuống, cô ấy cũng phải dựa lưng sát tường, không chừa cho phần lưng bất cứ một khoảng trống nào.
Cô ta còn lặng lẽ bảo, ... rằng có người đang theo dõi cô. Không chỉ mỗi cô, mà cả 5 người bạn kia của cô đều bị một kẻ lạ mặt nào đó theo dõi.
Trong sự hình dung của Viên Tiêu Di, người kia xuất hiện ở khắp mọi nơi. Chỉ cần trời tối, kẻ ấy sẽ xuất hiện rồi nhìn chằm chằm vào nhóm người cô ấy. Hơn nữa... Hơn nữa, kẻ đó càng ngày càng tiến gần đến bọn họ hơn.
Cô ấy và 5 người bạn thân của mình gánh chịu áp lực nhiều đến mức sắp sửa bị điên khùng luôn rồi."
"Và kẻ đó chính là kẻ ngồi trên chiếc ghế kia." Đây là chuyện quá rõ ràng; Giang Thành rất thản nhiên nói thẳng ra.
Nhưng khi nhắc đến vấn đề này có vẻ như đã tạo ra một dạng áp lực rất lớn cho cô gái đàn chị kia. Phải mất đến nửa ngày, sau khi lồng ngực nhấp nhô chập trùng một hồi, cô mới nhìn Giang Thành rồi nói: "Cậu thật sự rất lợi hại. Xem ra, gia tộc hành nghề y đã ảnh hưởng rất nhiều đến cậu."
"Đàn em này, cậu nên cân nhắc việc chuyển sang khoa Y đi." Dường như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt của cô gái đàn chị bỗng nhiên thất thần trong nháy mắt: "Nếu cậu có thể đến sớm một chút, gặp được thầy Trần, thầy ấy ắt hẳn sẽ rất vui mừng. Ông ta là một kẻ rất yêu quý nhân tài."
Từ giọng điệu của cô gái đàn chị, Giang Thành có một linh cảm không lành. Khẽ cau mày, hắn hỏi: "Thầy Trần hiện tại..." vẫn đang ở bệnh viện. bác sĩ bảo rằng, có lẽ ông ta không thể nào tỉnh lại được nữa."
Vị giảng viên Trần Trạch Thanh này rõ ràng là một người biết rõ rất nhiều cớ sự. Vốn dĩ Giang Thành còn định nhờ đàn chị dẫn đi gặp mặt một lần. Kết quả là, manh mối thứ hai đã bị gián đoạn một lần nữa.
"Vậy thì quá đáng tiếc rồi. Hy vọng thầy ấy có thể sớm ngày bình phục." Giang Thành đáp lời bằng giọng điệu tiếc nuối: "À quên, em có thể hỏi một chuyện không? Thầy ấy gặp tai nạn gì vậy?"
Nghe câu hỏi này của Giang Thành, cô gái đàn chị bèn nhớ lại: "Đó là một chiều chạng vạng, khi trời vừa chập tối, tôi đang ngồi công tác tại phòng học của khoa Y, còn thầy ấy ngồi đối diện với tôi.
Lúc đó, điện thoại chợt đổ chuông, chính là điện thoại của thầy ấy á.
Sau khi bắt máy, còn chưa nói được vài câu, trông thầy ấy vô cùng khẩn trương. Thầy Trần vội đứng lên, vừa mặc quần áo, vừa đi ra ngoài."