Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 800 - Chương 800: Ghép Hình

Chương 800: Ghép hình Chương 800: Ghép hìnhChương 800: Ghép hình

"Chuyện này..." Tên mập chớp chớp mắt: "Có liên quan gì đến chúng tôi?"

Theo như hiểu biết của tên mập, y tổ thành thế giới của y, còn chúng ta sống trong thế giới của mình, hai bên không liên quan gì đến nhau.

Hơn nữa hấp thụ một bộ phận môn đồ gây rối, góp phần tạo nên sự thịnh vượng và ổn định của xã hội, đây chẳng phải là chuyện tốt sao.

Nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy sắc mặt bác sĩ đột nhiên trở nên khó coi đến như vậy?

"Đây mới chính là kế hoạch cuối cùng của Người Gác Đêm." Giang Thành hỏi: "Bọn họ muốn thay thế thế giới ban đầu của chúng ta bằng cái gọi là thế giới mới này?"

"Ừ." Lâm Uyển Nhi gật đầu.

Giang Thành im lặng, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại hình ảnh, hắn có cảm giác ác mộng đang bằng cách nào đó thay đổi.

Ảnh hưởng của chúng đối với thế giới hiện thực càng ngày càng lớn, đã không còn đơn giản bằng lòng kéo người ta vào mộng cảnh nữa.

Mục tiêu cuối cùng của ác mộng chính là hoàn toàn trùng lặp với thế giới hiện thực, thay thế thế giới hiện thực.

Những sự kiện linh dị chính là những lỗ hổng mà thế giới ác mộng mở ra để thông với thế giới hiện thực.

Mà khi lỗ hổng đó đủ lớn thì cũng là lúc cái bóng thay thế chủ nhân.

Hắn còn tìm được một từ rất thích hợp để miêu tả lỗ hổng đó, gọi là... Đường mặt trời lặn.

Cũng còn gọi là tận cùng thế giới.

Chỉ là bọn họ không bao giờ ngờ rằng, nơi Đường mặt trời lặn này đã được phát hiện ra từ lâu, đồng thời còn được cố ý ghép lại với nhau, giống như ghép một trò chơi ghép hình, để ghép ra một thế giới mới.

"Chỉ cần kế hoạch Vực Sâu thành công, ở trong thế giới mới, người mang cửa sẽ không còn là quái vật nữa, bọn họ sẽ sở hữu tuổi thọ vượt xa người thường, cùng với năng lực vô tận."

"Sẽ không còn phải đối mặt với uy hiếp có thể bị cửa phản phệ bất cứ lúc nào, bọn họ sẽ trở thành kẻ thống trị của thế giới mới, sẽ thay đổi một tư thái mới, thống trị thế gian." Lâm Uyển Nhi nói.

Giana Thành euv nahĩ mô! lát rồi lên tiếng: "Thế oiới hiên thưc là cä một thế giới, còn cái mà lão hội trưởng dùng năng lực hấp thụ để ghép ra cũng là một thế giới, nhưng muốn hai thế giới này hoàn toàn trùng lặp, sợ là cũng không phải dễ dàng đến như vậy. Ít nhất cần phải có một thời cơ, hoặc có thể nói là ... chìa khóa." Giang Thành nói những lời này hoàn toàn theo bản năng, đặc biệt là hai từ "thời cơ" và "chìa khóa", cảm giác như chúng đã đọng lại trong đầu hắn từ rất lâu rồi.

"Còn nữa..." Giang Thành ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển Nhi: "Đỏ Thẫm rút cuộc là như thế nào?"

Cái từ Đỏ Thẫm mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng đặc biệt, nhất là đối với sự bố trí của mình, khiến hắn cảm thấy sự tồn tại của Đỏ Thẫm không thoát khỏi có liên quan đến kế hoạch Vực Sâu.

Lâm Uyển Nhi nhìn hắn với ánh mắt rất đặc biệt, sau một lúc, mới lên tiếng: "Cậu không phải là Đỏ Thẫm, cậu là Không, cậu chính là thời cơ từ không đến có đó, là chiếc chìa khóa kia."

Nghe vậy, bàn tay của tên mập chợt run rẩy dữ dội.

"Đỏ Thẫm chính là vì cậu mới tồn tại." Lâm Uyển Nhi nói: "Cậu không phải là người, là thứ được lão hội trưởng tiếp nhận từ thế giới khác về."

"Bác sĩ, anh ấy không phải người?!" Tên mập nghe được lời này chợt bùng nổ.

Ngược lại Giang Thành lại rất bình tĩnh, đối với hắn không có gì là quan trọng hết, hắn hiện tại chỉ muốn tìm ra chân tướng, nếu không có chết cũng không nhắm mắt.

"Ngoại trừ cái tên bị giam kia, trong cơ thể cậu vẫn còn có một cánh cửa." Lâm Uyển Nhi giải thích: "Cánh cửa đó càng giống với nguồn gốc, nguồn gốc của tất cả các cánh cửa."

"Chúng tôi gọi cánh cửa này là... Vực Sâu."

"Nó đại diện cho một con đường dẫn đến một thế giới khác, cũng như một sự cho phép, cậu có thể coi nó như một chiếc chìa khóa."

"Thông qua cánh cửa này trong cơ thể tôi, là có thể khiến hai thế giới trùng khớp?" Giang Thành sờ sờ ngực, không ngờ bản thân lại có giá trị đến như vậy.

"Trùng khớp..." Lâm Uyển Nhi suy nghĩ một chút: "Từ này chưa đủ thoả đáng, nhưng cậu hiểu rồi là được."

"Kế hoạch của Người Gác Đêm đã tiến hành đến bước nào rồi?" Giang Thành hỏi.

"Đây là lần thứ hai, lần thứ nhất kế hoạch Vực Sâu đã bị thất bại." Lâm Liưển Nhi nói. "Quá trình?" Giang Thành hỏi.

"Lão hội trưởng bị thương nặng, chìm vào giấc ngủ sâu, không ai có thể khởi động lại kế hoạch Vực Sâu." Lâm Uyển Nhi nói.

"Ai đã làm việc đó?"

"Hạ Đàn, còn có một nhóm môn đồ cấp cao do ông ta dẫn đầu, một nhóm hơn mười người." Giọng điệu của Lâm Uyển Nhi thay đổi: "Nhưng cái giá phải trả cũng cực kì nặng nề, ngoại trừ Hạ Đàn phải trả giá bằng việc bị cửa ăn mòn hoàn toàn mới trốn thoát được, hơn mười môn đồ cấp cao còn lại đều đã biến mất."

"Đó rút cuộc là một cánh cửa như thế nào?" Tên mập không khỏi líu lưỡi. (do sợ hãi)

"Cụ thể thì tôi không biết, chỉ biết cánh cửa đó mỗi lần đều xuất hiện với cách thức một chiếc xe buýt, một số người sẽ nhận được vé xe." Lâm Uyển Nhi nhìn sang Giang Thành.

Khi nghe đến hai từ "xe buýt", sắc mặt của tên mập chợt tái đi, đôi môi run run, hồi lâu không nói được lời nào.

"Tôi biết các cậu là vừa mới xuống từ chiếc xe buýt đó." Lâm Uyển Nhi nói: "Nếu như như không phải chiếc xe đó đã xuất hiện trở lại, chúng tôi cũng sẽ không đến mức phải đẩy kế hoạch lên sớm."

"Người Gác Đêm đã chuẩn bị khởi động kế hoạch Vực Sâu lần thứ hai rồi, chúng tôi cũng không ngờ bọn họ có thể nhanh chóng hiến tế nhiều tuyệt vọng đến như vậy, thật sự có thể khiến bọn họ đánh thức lão quái vật kia." Nói đến đây, sắc mặt Lâm Uyển Nhi cũng rất khó coi, biến cố đột ngột này cũng khiến cho cô trở tay không kịp.

"Chiếc xe buýt kia, chính là cửa của lão hội trưởng. . ." Giang Thành do dự một chút, bổ sung thêm: "Hoặc có thể nói là lãnh địa của y, trong đó ẩn giấu vô số ác mộng được ghép thành, cũng chính là những môn đồ bị hấp thụ, và cửa trên người của bọn họ?"

"Không sai."

"Chị nói y là được đánh thức, là có ý gì?" Giang Thành hỏi.

"Nhóm người Hạ Đàn đã làm trọng thương lão hội trưởng, dẫn đến việc y bị chìm vào giấc ngủ sâu. Trong khoảng thời gian này, Người Gác Đêm bắt đầu thu thập môn đồ khắp nơi, thậm chí còn không tiếc dùng chính người của mình để tiếp nhận cửa, sau đó lại đem những người đã trở thành môn đồ, đưa lên chiếc xe buýt đó."

"Tương tự như việc cho dã thú ăn vậy." Giang Thành đại khái đã biết là chuyện gì đang xảy ra rồi. "Ừm." Lâm Uyển Nhi gật đầu: "Bọn họ còn đặc biệt thành lập một tổ chức lấy tên gọi là trại thu nhận, chịu trách nhiệm tuyển chọn môn đồ thích hợp."

"Bên trong những trại thu nhận này có rất nhiều người, vốn dĩ không có bất kì vấn đề gì, nhưng lại bị ép phải ký khế ước với cửa, sau đó lại cho lão hội trưởng ăn, cũng chính là chiếc xe buýt kia, giúp cho y khôi phục thương thế." Lâm Uyển Nhi nhắc đến những hành động tàn ác này của Người Gác Đêm, cũng không khỏi siết chặt các ngón tay lại.

"Tất nhiên, tất cả những điều này đều là được bí mật tiến hành, tung tin ra bên ngoài, trại thu nhận là một tổ chức điều trị, nhưng chưa từng có một bệnh nhân nào có thể sống sót bước ra khỏi đó."

"Bác sĩ ở đó đợi cho đến khi các môn đồ bị ăn mòn đến một mức độ nhất định mới gửi họ đến cho lão hội trưởng, bởi vì như vậy hiệu quả tốt nhất."

"Mất khoảng 20 năm, không ngờ bọn họ đã thực sự đánh thức được lão hội trưởng, sớm hơn đúng 10 năm so với thời gian dự kiến của chúng tôi".
Bình Luận (0)
Comment