Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 801 - Chương 801: Bà Bùn

Chương 801: Bà Bùn Chương 801: Bà BùnChương 801: Bà Bùn

"Trại thu nhận chia thành 13 khu vực, được đánh số từ thấp đến cao, đại diện cho mức độ ăn mòn của các môn đồ bị giam giữ ở đó".

"Trong đó khu 13 là thần bí nhất, bởi vì tính bí mật cực độ, nên vẫn luôn bị người ta nghỉ ngờ chỉ là một truyền thuyết, theo lời đồn, người vào trong đó, đều là những kẻ phạm phải tội ác mà ngay cả thần cũng không thể dung thứ."

"Cậu, cũng như Đỏ Thẫm, chính là đến từ đó." Lâm Uyển Nhi nói.

"Khu 13..." Trong đầu Giang Thành hiện lên tòa nhà màu xám chì và số 13 trên cánh cửa sắt đen, xiềng xích ký ức từng chút một đứt gãy, bản nhạc buồn ai oán tối qua lại vang vọng bên tai hắn.

Giang Thành buộc mình phải tập trung tinh thần, cơ hội như thế này sợ là không có lần thứ hai nữa, tiếp sau đó hỏi: "Thành viên Đỏ Thẫm là những ai?"

"Những đứa trẻ đến từ 13 gia tộc của Người Gác Đêm 13, là những người có thiên phú cao nhất trong thế hệ đó." Lâm Uyển Nhi nói.

"Dùng chính con của mình để thực hiện một kế hoạch như vậy?" Giang Thành không thể hiểu nổi.

Theo như hiện tại có thể thấy, Người Gác Đêm và Đỏ Thẫm là đang ở cục diện chiến đấu đến chết mới thôi, hơn nữa Đỏ Thẫm cũng đã bị nhào nặn thành kẻ thù chung của toàn dân, người người đều muốn bắt giết.

"Bọn họ cần những người tham gia vào kế hoạch phải tuyệt đối trung thành." Lâm Uyển Nhi nói.

Giang Thành suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hiểu rồi."

"Thành viên Đỏ Thẫm có tổng cộng 13 người, mỗi gia tộc chọn ra một người, không gọi tên nhau mà thay vào đó bằng con số, từ số 1 đến số 13."

"Bọn họ bị đưa tới khu 13 để huấn luyện bí mật, nhằm chuẩn bị cho việc tiếp nhận cửa trong tương lai."

"Ở đó, bọn họ cùng với cậu, được rèn luyện thành những thanh kiếm sắc bén nhất trong tay của Người Gác Đêm, tiểu đội Đỏ Thẫm trực thuộc quản lý của tổng bộ, giúp các lãnh đạo cấp cao của Người Gác Đêm loại bỏ tất cả những kẻ đe dọa sự cai trị của họ."

"Sự kiện linh dị, ác mộng, cùng với một số Người Gác Đêm nhìn rõ chân tướng, không còn muốn bị các lãnh đạo cấp cao kiểm soát."

"Đương nhiên, bọn họ sẽ bịa ra một lý do quang minh chính đại cho chính nghĩa, việc các cậu đang làm chính là tiêu trừ tà ác, là sứ đồ được chính nghĩa ban phước."

"Chúng ta sẽ bị những thứ này lừa gạt sao?" Giang Thành nhìn Lâm Uyển Nhi với ánh mắt dò xét.

Lâm Uyển Nhi cười cười, vuốt ve lọn tóc bên tai: "Lúc đó các cậu còn nhỏ, môi trường sống lại khép kín, rất khó tiếp nhận được thông tin chân thực từ thế giới bên ngoài, cho nên tôi nói gì thì các cậu sẽ tin là như vậy, đặc biệt là cậu đấy, Tiểu Thành, cậu nghe lời nhất."

Tên mập nhìn thấy khuôn mặt của bác sĩ lập tức tối sầm lại.

Sợ rằng bác sĩ tức giận, tên mập vội vàng ngắt lời: "Chị... chị ở trong Đỏ Thẫm chịu trách nhiệm làm gì? Hơn nữa, chị không phải là nội gián sao? Làm sao chị có thể giúp Người Gác Đêm lừa gạt bác sĩ?"

"Ta là người huấn luyện của các cậu." Lâm Uyển Nhi nhìn tên mập, giọng điệu ung dung nói: "Mặc dù là người phụ trách kế hoạch Vực Sâu, nhưng quyền chủ động việc kế hoạch có khởi động hay không thì lại không nằm trong tay tôi, hơn nữa Người Gác Đêm vẫn luôn tiến hành thăm dò tôi."

"Nếu như tôi chỉ cần mắc phạm một chút sơ hở nào thôi, kế hoạch nội gián sẽ thất bại, còn sẽ chết rất nhiều người, tổn thất cậu không tưởng tượng được đâu."

"Hơn nữa cho dù tôi có chết, Người Gác Đêm cũng chỉ là thay một người khác thực hiện kế hoạch Vực Sâu, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ rắc rối hơn một chút thôi."

Tên mập vốn định đứng về phía bác sĩ, nói vài câu với bà chủ Lâm, trút giận thay cho bác sĩ, làm dịu bầu không khí hiện trường.

Nhưng không ngờ, mấy câu của Lâm Uyển Nhi lại khiến tên mập không còn chút tính khí nào nữa, thậm chí anh ta còn cảm thấy hình tượng của Lâm Uyển Nhi ngày càng cao lớn hơn, là một đồng chí tốt ở chiến tuyến ngầm.

Nhưng nhịn hồi lâu, không nói điều gì đó thì đúng là sẽ hơi sượng mặt, cuối cùng, tên mập nhìn chằm chằm Lâm Uyển Nhi, hung tợn nói: "Coi như là chị nói có lý đi!"

Nhưng chờ khi Lâm Uyển Nhi quay đầu liếc nhìn tên mập, tên mập lại lập tức ỉu xìu, chiếc cổ khó khăn lắm mới duỗi dài ra cũng lặng lẽ co lại.

Giống như bị áp chế bởi mạch máu vậy.

"Đỏ Thẫm phản bội Người Gác Đêm, là bởi vì đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ." Giang Thành nhìn Lâm Uyển Nhi,"Là chị đã tiết lộ kế hoạch ra đúng không?" Không ngờ lần này Lâm Uyển Nhi lại lắc đầu,"Không phải, là Người Gác Đêm thử mở cánh cửa đó của cậu, tôi cũng là sau khi hành động, mới biết, nhưng may mà trước đó đã có một số sắp xếp, nên tình huống xấu nhất đã không xảy ra."

"Đây cũng là một thử thách đối với tôi." Lâm Uyển Nhi nói: "Ban lãnh đạo cấp cao của Người Gác Đêm chưa bao giờ ngừng nghỉ ngờ thân phận của tôi, nhưng năng lực của tôi quá quan trọng đối với kế hoạch tiếp theo của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng chưa thu được bằng chứng xác thực. Nếu không thì tôi đã bị loại bỏ từ lâu rồi."

Không biết là Lâm Uyển Nhi đã nghĩ tới điều gì, đột nhiên liếc nhìn tên mập, trong mắt tràn đầy cổ quái, tên mập đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh từ đầu đến chân.

"Tóm lại, sau một trận chiến kịch liệt, nỗ lực của bọn họ đã thất bại. Tiểu đội Đỏ Thẫm cũng tổn thất mấy thành viên, cậu bị thương nặng, dẫn đến kí ức có vấn đề." Lâm Uyển Nhi dùng giọng điệu khác nói.

"Làm sao chị lại biết chúng ta đi xuống từ chiếc xe buýt đó?" Giang Thành hỏi một câu rất tai quái, theo hắn thấy, chỉ có người đứng sau chủ mưu mới có thể lập tức phát hiện ra ngay chuyện này.

Nghe vậy, trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Uyển Nhi hiện lên một chút cảm xúc đặc biệt, một lúc sau, cô mới trả lời: "Chúng tôi phát hiện ra một tín hiệu đặc biệt."

Cô giơ tay chỉ vào tên mập: "Ở bên cạnh cậu ta."

Cơ hồ theo bản năng, tên mập giơ tay lên, để lộ chiếc cúc bình an quấn quanh cổ tay: "Có phải chị đang nói đến cái này không?"

Anh ta lập tức kích động: "Người đàn ông này tên là Vương Kỳ, là người nhà của tôi, tôi nhớ anh ấy, tôi..."

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc cúc bình an, Lâm Uyển Nhi khẽ gật đầu: "Là số 5, tôi đã phái cậu ấy đi khám phá một cứ điểm bí mật của Người Gác Đêm, nhưng kể từ đó, cậu ấy đã biến mất."

"Chúng tôi đã gặp anh ấy trong lúc làm nhiệm vụ, anh ấy đã chết rồi, ý thức cũng bị mắc kẹt trên chiếc xe buýt quỷ dị kia." Giang Thành nói: "Nhiệm vụ lần này rất cổ quái, nếu không có anh ấy, chúng tôi rất khó có thể nguyên vẹn trốn thoát."

Nhận thức của Lâm Uyển Nhi đối với chiếc xe buýt cũng rất hạn chế, Giang Thành nói với cô về những sự việc đã trải qua trong nhiệm vụ, nhưng khi nghe xong, vẻ mặt của Lâm Uyển Nhi đã thay đổi.

"Cậu nói người phát ra nhiệm vụ là một bà lão, bà ta có một chiếc túi, hỏi.

"Đúng vậy." Giang Thành đáp.

Lâm Uyển Nhi rơi vào trầm tư.

"Người này... chị quen sao?" Giang Thành dò hỏi.

Lâm Uyển Nhi lắc đầu, nhưng cũng không giấu được vẻ quái dị trên mặt, hơi mím môi nói: "Tôi không quen bà ta, nhưng tôi từng nghe nói qua về một người rất giống với bà ta."

"Ai?" Giang Thành hỏi.

"Bà Bùn." Lâm Uyển Nhi giới thiệu: "Cũng là một môn đồ cấp cao, nghe nói năng lực là mê hoặc lòng người, hơn nữa người bị bà ta mê hoặc, đều sẽ biến thành tượng người đất, trở thành đồ chơi của bà ta."

Dừng một chút, Lâm Uyển Nhi tiếp tục nói: "Hơn nữa năng lực của bà ta không những có tác dụng đối với môn đồ, mà ngay cả quỷ sau cửa của môn đồ bình thường cũng không thể chống cự được."

" Bà Bùn..." Giang Thành nghĩ đến chiếc túi đầy tượng người đất mà bà lão đã xách theo, còn có năm con quỷ biến thành đất sét, hít một hơi thật sâu: "Chắc hẳn là bà ta rồi, không sai đâu."
Bình Luận (0)
Comment