Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 111 - Chương 111: Chủ Quán Đâu, Đi Ra (2)

Chương 111: Chủ quán đâu, đi ra (2) Chương 111: Chủ quán đâu, đi ra (2)

Chương 111: Chủ quán đâu, đi ra (2)

Lục Dương gật gật đầu.

Vệ bộ đầu hối hận nói:

- Mấy huynh đệ kia của ta ngoài miệng hứa hẹn, ăn xong lại trở về tán dương nơi này của các ngươi là ăn ngon như thế nào như thế nào, bởi nên, những người khác nghe được cũng thèm ăn, bảo hôm nay sau khi tan ca sẽ đến nơi này ăn một bữa, huynh đệ trực ca đêm trong nha môn còn nói sau khi ăn xong thì mang về cho bọn hắn một chút.

Lục Dương nhìn Vệ bộ đầu biểu lộ, trong lòng tự nhủ sợ không chỉ là mấy huynh đệ kia của ngươi nói, Vệ bộ đầu ngươi cũng tuyên truyền thì có.

- Cho nên?

- Bộ khoái quận Diên Giang chúng ta rất nhiều, không sai biệt lắm có thể chiếm hết tất cả cái bàn, tổng bộ đầu cũng muốn đến, nên ta nghĩ có thể bao hết đêm nay hay không, chỉ chiêu đãi chúng ta.

Lục Dương bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lộ ra thần sắc khó xử:

- Nhưng đêm hôm nay, ta bên này cũng có mấy hảo hữu muốn tới, chỉ sợ...

Vệ bộ đầu vội vàng nói:

- Không sao đâu không sao đâu, không kém mấy người, mọi người có thể cùng một chỗ ngồi ăn, nhiều người càng náo nhiệt.

Vệ bộ đầu trước khi tới đã vỗ ngực nói với các đồng liêu nhất định có thể ăn được, nếu bây giờ không đặt được bàn, chẳng phải tự mình đánh mặt mình.

Lục Dương đáp ứng:

- Vậy được, chúng ta chuẩn bị một chút, sau nửa canh giờ khai trương.

Vệ bộ đầu nghe được trả lời khẳng định chắc chắn, hài lòng trở về.

...

Đến thời gian Đà chủ hẹn trước, các lộ nhân mã từ bốn phương tám hướng xung quanh đi vào cửa ra vào quán đồ nướng tập hợp, Đà chủ, mười một tên chấp sự, bảy tên thành viên mới.

Trì Tự Long cùng Thẩm Tiến Nghĩa còn ôm theo mấy hũ rượu.

- Ta sợ rượu trong tiểu điếm không đủ mạnh, đặc địa cầm vài hũ linh tửu Nữ Nhi Hồng ba mươi năm.

Trì Tự Long cùng Thẩm Tiến Nghĩa nói.

Loại này linh tửu có nồng độ cực mạnh, cho dù Trúc Cơ kỳ cũng hóa giải không được.

Năm tên thành viên tân tấn khác cũng ý lấy rượu hiếu kính, nhưng bọn hắn đều là Luyện Khí kỳ, không bỏ ra nổi hàng tốt.

Đà chủ vì ăn cơm cũng đổi mặt nạ, đổi thành mặt nạ lộ ra nửa đoạn dưới.

Ba người Lục Dương đi ra từ quán đồ nướng, mời đám người tiến đến:

- Mau mời vào, đều đã chuẩn bị xong. Đầu ngày đều bị người đặt bao hết, chúng ta nói hết lời, người đặt bao hết mới nguyện ý chừa lại một bàn cho chúng ta.

Đà chủ gật đầu, lúc đầu hắn còn lo lắng ba người Lục Dương cứng đầu, không nghe quản giáo, muốn cho bọn hắn một hạ mã uy, hiện tại xem ra ba người đã tính trươc, biết rõ sớm đặt chỗ ngồi.

- Đừng đứng ở đây nữa, đi vào đi.

Đà chủ gọi đám người.

Bên trong quán đồ nướng trống rỗng, Đà chủ rất tự nhiên ngồi vào cái bàn ở giữa nhất, cái bàn này lớn nhất, vị trí tốt nhất, phù hợp địa vị của hắn.

Lục Dương ở một bên nhắc nhở:

- Đà chủ, cái bàn này tử bị người ta đặt.

Đà chủ còn chưa nói cái gì, Trì Tự Long đã vượt lên trước nói:

- Để bọn hắn đi qua một bên, thứ đồ gì, cũng dám đoạt vị trí cùng chúng ta?

Lục Dương gặp Đà chủ không có phản đối, cũng không còn nói cái gì.

Đám người ngồi xuống, Man Cốt lấy ra menu:

- Ăn cái gì?

Thẩm Tiến Nghĩa đưa menu cho Đà chủ:

- Đà chủ, mời ngài.

Đà chủ khoát tay:

- Các ngươi tùy ý chọn đi.

- Ngài mời khách, tự nhiên là ngài chọn.

- Không cần, các ngươi tùy ý.

Người trên bàn từ chối một vòng, cuối cùng lại trở lại trên tay Man Cốt, Man Cốt bĩu môi, cảm thấy đám người này thật nhiều chuyện, điểm mấy xiên thịt đều lằng nhà lằng nhằng.

Man Cốt không có thói quen từ chối, tự mình điểm xong liền cầm lấy menu đi ra phía sau viện, để hai con ma hổ bắt đầu nướng.

Không bao lâu Man Cốt đã bưng một bàn bàn xâu nướng sắc hương vị đều đủ đi lên, vừa ngửi được mùi thơm, đám người đã biết rõ hương vị không kém.

- Tới tới tới, xâu nướng đã đi, rót rượu!

Đà chủ cười nói, ra hiệu đám người rót rượu.

Mạnh Cảnh Chu cười nói:

- Rượu thì không cần, ta quen uống trà, không thích uống rượu.

Đà chủ cười ha hả nói:

- Tiểu Mạnh, hành tẩu giang hồ, không biết uống rượu sao được, về sau có rất nhiều thời điểm cần uống rượu, uống trước ba chén quen thuộc một phen.

Mạnh Cảnh Chu vẫn từ chối.

Đà chủ không hạ được mặt, nhíu mày, Trì Tự Long thừa cơ quát lớn:

- Chuyện gì xảy ra với ngươi, Đà chủ bảo ngươi uống rượu ngươi không uống, có phải không nể mặt Đà chủ hay không?

Mạnh Cảnh Chu bĩu môi:

- Uống rượu mà thôi, sao lại dính líu quan hệ đến mặt mũi, thế Đà chủ để cho ta uống rượu chẳng phải không nể mặt ta?

Trì Tự Long vừa định nói ngươi tính là thứ gì, ở trước mặt Đà chủ thì có mặt mũi gì, còn chưa nói ra miệng đã bị Đà chủ ngăn lại.

Đà chủ biết rõ Mạnh Cảnh Chu tiền đồ vô cùng vô tận, không nguyện ý tranh chấp cùng hắn.

Chỉ có Đà chủ một người biết rõ về đánh giá của giáo chủ cho ba người Lục Dương, ngay cả chính mấy người Lục Dương đều không biết rõ.

- Chỉ là bữa tiệc đón người mới nên không có chú ý nhiều như vậy, ta trước giới thiệu một chút, ta họ Sở, các ngươi có thể gọi ta là Sở đà chủ.

Đà chủ giới thiệu xong, đến phiên nam tử cao gầy đã từng theo Tần Nguyên Hạo đi thanh lâu:

- Ta gọi Vương Hà, người quen thuộc ta đều thích gọi ta là Vương miệng rộng.

- Bạch Tử Phương.

- Bành Thạc.

Mười một tên chấp sự theo thứ tự giới thiệu mình, nói là giới thiệu, thật ra chính là tự báo tên tuổi, tu vi, yêu thích, năng khiếu đều không nói, cũng không có bại lộ các tin tức khác.

Bình Luận (0)
Comment