Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 116 - Chương 116: Tinh Thần Cùng Đại Lục (2)

Chương 116: Tinh thần cùng đại lục (2) Chương 116: Tinh thần cùng đại lục (2)

Chương 116: Tinh thần cùng đại lục (2)

Cái này vượt quá sự tưởng tượng của bọn hắn.

- Đến cùng là ai luyện hóa tinh thần?

Lục Dương hỏi.

Sở đà chủ lắc đầu, cũng không phải cấp bậc của Lục Dương không đủ, mà là hắn thật không biết rõ:

- Chân thân không cách nào khảo chứng, nhưng có thể khẳng định là, vị tồn tại kia tuyệt đối là Tiên nhân.

Lực lượng to lớn vượt qua phàm tục này tuyệt không phải Độ Kiếp kỳ có thể làm được.

- Vì sao vị tồn tại kia muốn luyện hóa tinh thần thành đại lục, dùng lại là loại thủ đoạn nào, đều là bí ẩn chưa có lời đáp.

Sở đà chủ tiếp tục nói:

- Có thể xác định chính là, thủ đoạn vị tồn tại kia dùng để luyện hóa tinh thần cực kỳ thô bạo, cũng không có lòng nhân từ, loay hoay tinh thần, người sinh hoạt trên tinh thần có thể có bao nhiêu sống sót chứ? Cho dù là bình thường tu sĩ đều khó mà còn mạng sống.

- Phàm là sống sót, không phải bởi vì tu vi cao, mà là vận khí tốt.

- Lúc ấy, các thiên kiêu vừa quật khởi cùng đại năng xuất thủ ngăn cản, đều bị vị tồn tại kia đánh thành mưa máu, trốn vào luân hồi.

- May mắn lúc ấy Bất Hủ tiên nhân xuất thủ, bảo vệ phần lớn Nhân tộc, lúc này mới không đến mức để Nhân tộc tuyệt tự.

- Đại thế phồn thịnh tới cực điểm phá diệt sụp đổ, bên trong năm tháng dài dằng dặc lại không gặp được một vị thiên tài.

- Không cách nào biết được vị tồn tại kia ở chỗ nào, nhưng hắn tuyệt đối không có chết. Đại thế đến, nói không chừng vị tồn tại kia cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó nếu hắn đại khai sát giới, ai có thể ngăn được?

- Chỉ có Bất Hủ tiên nhân.

- Cho nên về công về tư, chúng ta đều muốn phục sinh Bất Hủ tiên nhân.

- Phục sinh Bất Hủ tiên nhân chết chỉ là một phần nhỏ người, nếu không phục sinh Bất Hủ tiên nhân, nói không chừng toàn bộ Nhân tộc đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Đáng hận đám người chính đạo tự nhận là chiếm cứ đại nghĩa kia, lại không biết Bất Hủ giáo chúng ta cũng là một loại giáo phái vì Nhân tộc mà chấp nhận hiến thân.

Sở đà chủ chém đinh chặt sắt nói, ánh mắt lộ ra kiên nghị.

Bàn về đại nghĩa, bọn hắn giết người là vì cứu người, bàn về bản thân, bọn hắn giết người có lý do chính đáng, giết yên tâm thoải mái.

Bất Hủ giáo sở dĩ chỉ tuyển nhận người trong ma đạo, là bởi vì lí do thoái thác này đi vào trong lòng tu sĩ ma đạo nhất.

Lục Dương giật mình, nếu để người trong ma đạo khác nghe lời nói đầy hùng hồn khí thế của Sở đà chủ, chỉ sợ thật điên cuồng hơn thờ phụng Bất Hủ tiên nhân, cầu tiên nhân cứu thế.

Lời Sở đà chủ nói không nhất định làm thật, hoặc nói chỉ là một bộ phận của chân tướng, Lục Dương không tin Vấn Đạo tông hoàn toàn không biết gì về chuyện Thượng Cổ, không tin đại sư tỷ không có chút nào chuẩn bị về chuyện này.

Mạnh Cảnh Chu hỏi:

- Đã như vậy, vì sao không hợp tác cùng chính đạo, mọi người cùng nhau cố gắng há không càng dễ thành công?

Sở đà chủ cười lạnh:

- Ai có thể cam đoan tồn tại lúc ấy luyện hóa tinh thần không có trốn ở trong chính đạo?

- Sau khi trải qua một phen khảo chứng. Giáo Tổ cho rằng vị tồn tại luyện hóa tinh thần kia đang ở trong chính đạo, không phải ở trong năm đại tiên môn thì là ở trong Đại Hạ vương triều.

- Vì sao chính đạo đề xướng trật tự, không phải là vì để càng nhiều người tu hành, để Trung Ương đại lục càng phồn hoa?

- Nhưng sau khi phồn hoa thì sao? Đừng quên chuyện thê thảm đau đớn mà thời kì cuối của Thượng Cổ đã trải qua.

- Nói không chừng vị tồn tại kia thích thu hoạch sinh mệnh, đợi đến lúc sinh mệnh một lần nữa phồn hoa, lại lần nữa xuất thủ!

Sở đà chủ nói là quan điểm chủ lưu của Bất Hủ giáo.

Sở đà chủ lại bổ sung:

- Tinh thần trên đỉnh đầu chúng ta, nhìn như treo ở chân trời, nhưng nếu tu vi ngươi đến trình độ nhất định, bay đến Vũ Trụ đi xem sẽ phát hiện những thứ kia đều là tàn ảnh do thời kỳ Thượng Cổ lưu lại. Trên lý luận có cá lọt lưới, có tinh thần tồn tại chân thực, nhưng chắc chắn sẽ không quá nhiều.

Sở đà chủ nói nhiều như vậy, chính là hi vọng ba người Lục Dương thành tâm thờ phụng Bất Hủ tiên nhân, nhìn bọn hắn bày ra bộ dáng giật mình, không có vấn đề gì.

- Được rồi, ta biết những tin tức này mang tới cho các ngươi xung kích quá lớn, đều trở về tiêu hóa một chút.

- Còn có, ba người các ngươi biểu hiện không tệ trong ba lần khảo nghiệm, hiện tại phân đà đang ở thời điểm cần dùng người, đại đa số người đang nghỉ ngơi ở bên trong phòng giam, tu vi của các ngươi đều đến Trúc Cơ kỳ, tiêu chuẩn phù hợp trở thành chấp sự, ta suy tính một chút, đề bạt các ngươi làm chấp sự.

Sở đà chủ cho ba người ba lệnh bài, đại biểu cho thân phận chấp sự của Bất Hủ giáo.

Thật ra chủ ngay từ đầu thì Sở đà đã muốn để ba người Lục Dương trở thành chấp sự, một loạt chuyện cũ vừa rồi chỉ có trở thành chấp sự mới có tư cách biết được.

Sở đà chủ đề nghị:

- Thuận tiện, sao các ngươi không đi chào hỏi đồng bạn của các ngươi, nghe nói đồ ăn trong lao không được tốt lắm, đưa chút đồ ăn cho bọn hắn, có thể lung lay tình cảm.

Ma đạo lợi mình, nhưng cũng ân oán rõ ràng, nếu phía dưới đều lục đục với nhau, hắn làm Đà chủ cũng không tốt lắm.

Bất quá Sở đà chủ lo lắng không phải bọn thuộc hạ đấu đá, chơi thủ đoạn cùng ba người Lục Dương, hắn chỉ lo lắng chính là thuộc hạ bị ba người Lục Dương chơi chết hết.

Lục Dương cười rạng rỡ:

- Tất cả mọi người đều là huynh đệ đồng môn, chúng ta khẳng định sẽ đoàn kết một lòng, cộng đồng cố gắng vì phục sinh Bất Hủ tiên nhân, còn xin Đà chủ yên tâm.

Chẳng biết tại sao, Sở đà chủ nghe xong ngược lại không yên lòng.

Bình Luận (0)
Comment