Chương 117: Cục đá ám khí
- Đúng rồi Đà chủ, lần trước ăn cơm ngài chưa có tính tiền đã đi, ngài là thiếu hay hiện tại kết toán?.
Man Cốt trước khi đi hỏi.
Lục Dương tranh thủ thời gian ngăn Man Cốt lại:.
- Im ngay, chúng ta thân là người ma đạo, ăn cơm chùa là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ Đà chủ là loại người hiền lành ăn cơm trả tiền kia sao.
Mạnh Cảnh Chu cũng phụ họa nói:.
- Đúng đấy, trước đó Đà chủ nói là mời khách, cũng không phải nói hắn tính tiền, ngươi làm sao đến loại khác biệt này đều không phân rõ.
Sở đà chủ: - ...
Nhất định phải thừa nhận, ở điểm ép buộc người này, hắn là không bằng ba người này.
Hắn cắn răng nhịn xuống xúc động đánh chết người, ném cho Man Cốt một thỏi vàng:
- Không cần tìm, ba các ngươi cút nhanh lên.
Man Cốt ngơ ngác, hắn chỉ đang đòi tiền bình thường, làm sao mà ngữ khí nói chuyện của Lục huynh với Mạnh huynh không quá thích hợp vậy, giống như đang giúp mình nói chuyện, lại giống giúp Đà chủ nói chuyện.
Lúc ba người rời đi, đêm đã khuya, Lục Dương nhìn tinh không sáng chói trên đỉnh đầu, nói một câu xúc động.
- Ai có thể nghĩ tới tinh thần trên trời đều là hư giả, không tưởng được, không tưởng được.
Mạnh Cảnh Chu gãi đầu một cái:.
- Cũng không có gì không nghĩ tới đi, khi còn nhỏ thì gia gia của ta đã nói với ta, ta muốn cái gì sẽ cho cái đó, cho dù ngôi sao trên trời thì ngài ấy cũng có thể hái xuống, khi đó bảy tám tuổi, ta chỉ vào một ngôi sao nói là muốn ngôi sao này.
- Gia gia của ta đi đến Vũ Trụ, khi trở về đã đặt quầng sáng lớn cỡ móng tay ở trên tay ta, nói đây chính là ngôi sao, trùng hợp sao, bên trong tinh không thiếu một khỏa ngôi sao.
- Ta xua tay nói với gia gia, ngôi sao hẳn là rất rất lớn, đều lớn hơn sân nhỏ nhà ta, không phải nhỏ như vậy, gia gia cười thần bí, nói ngôi sao chính là nhỏ như vậy.
- Sau đó thì sao?
Lục Dương có chút hăng hái hỏi.
- Về sau? Về sau thì người Hình bộ tới, có vẻ như là một đại quan, nói gia gia của ta trộm tài nguyên tự nhiên, bảo ngài ấy trả lại ngôi sao, gia gia của ta đành phải trả lại quầng sáng, chỗ trống ban đêm lại xuất hiện một ngôi sao.
- Lúc ấy ta đã cảm thấy không thích hợp, nhưng không muốn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, thời gian phai nhạt cũng liền quên, hôm nay nghe Đà chủ giảng như thế, mới biết rõ ta trước đây nắm trong tay thật là một ngôi sao.
- Thật không ngạc nhiên là người nhà của Mạnh gia, kinh nghiệm sống từ nhỏ đã khác với chúng ta.
Lục Dương lắc đầu suy nghĩ về thời thơ ấu của mình.
Nhớ ra rồi, khi hắn còn nhỏ, hắn thường học thuộc thơ cổ, như - Nguy hiểm lâu cao trăm thước, tay có thể hái sao. Không dám nói lớn tiếng, chỉ sợm giật mình người trên trời.
Hắn chỉ có thể hái sao trong thơ, còn Mạnh Cảnh Chu thực sự có thể hái sao, đó là khoảng cách thật sự.
Gần đây, Lục Dương còn nghĩ xem có nên viết một cuốn tiểu thuyết để kiếm tiền hay không, như là ‘Lưu Lạc Địa Cầu’ gì đó, nhưng nếu đặt trong bối cảnh thế giới này, có lẽ không phải động cơ to như hành tinh thúc đẩy Trái Đất, mà là các đại năng tu sĩ thúc đẩy Trái Đất.
Ba người không còn nghĩ về sao trời và lục địa nữa, điều đó quá xa xôi với họ, lấy tu vi của bọn hắn, chưa kể đến việc di chuyển tinh thần, di chuyển đá lớn cũng rất vất vả.
- Đi nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta đi thăm đồng môn đang bị giam trong ngục.
Ba người ngáp một cái, khi đạt Trúc Cơ kỳ có thể thay thế việc ngủ bằng ngồi nhập định, hiệu quả cũng tương tự, nhưng ba người thích ngủ hơn.
Nhập định? Đợi đến khi đạt đến Kim Đan kỳ rồi tính.
...
Sáng sớm, Lục Dương tìm đến Vệ bộ đầu, sau khi nói lý do, Vệ bộ đầu đã nhanh chóng ký vào tờ giấy, cho Lục Dương vào thăm tù.
Ngay khi bước vào nhà lao, Lục Dương cảm thấy linh lực của mình như bị kìm hãm, hoàn toàn không thể điều động, cơ thể trở nên chậm chạp.
- Đây có phải là Cấm Linh Trận mà Vệ bộ đầu nói không?
Lục Dương ngạc nhiên, không ngờ Cấm Linh Trận thực sự mạnh mẽ như Vệ bộ đầu nói.
Khi Vệ bộ đầu ký giấy cho Lục Dương thăm bằng hữu, hắn cũng cảnh báo rằng phải chú ý đến Cấm Linh Trận của nhà lao, đây là một phương pháp dành riêng cho tu tiên giả, trong phạm vi Cấm Linh Trận, tu tiên giả sẽ bị kìm hãm tu vi, không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào, điều này nhằm mục đích ngăn chặn tu tiên giả vượt ngục.
Cấm Linh Trận của nhà lao có cấp độ rất cao, ngay cả tu tiên giả ở giai đoạn Kim Đan cũng bị hạn chế, không có ngoại lệ.
Khi Lục Dương đến, đúng lúc trông ngục tốt đổi ca.
Ngục tốt ca ban ngày ngáp ngủ, cả mắt cũng đỏ, mơ màng, như là chưa thức dậy.
Ngục tốt ca đêm sắp được nghỉ ngơi, tâm trạng tốt, cười đùa:
- Lão Chu, hôm nay sao mà mệt như thế, thường thì ngươi luôn tỉnh táo mà, hôm nay sao lại buồn ngủ, có phải tối qua làm những chuyện gì không muốn người biết hay sao?
Lão Chu mở to mồm, ngáp một cái to rồi mới nói:
- Gần đây không biết sao, lúc nào cũng không tỉnh táo, sáng dậy cũng khó, không chỉ riêng ta, nương tử của ta cũng vậy, ta đến đây đã rửa mặt, nhưng vẫn buồn ngủ.