Chương 119: Báo cáo chi tiết (2)
Lục Dương nhìn thấy Trì Tự Long thế mà không nghe thủ lĩnh, thở dài, lưu lại chút đồ ăn thức uống liền đi.
Đám tội phạm nghe được mùi thơm của thức ăn, nuốt từng ngụm nước bọt, trong lao đều ăn không được đồ ăn ngon như thế.
Đối những người khác, thái độ của Lục Dương cũng rất tốt, cổ vũ bọn hắn ở trong lao hảo hảo cải tạo, tranh thủ sau ngoài một lần nữa làm người, tạo phúc cho Trung Ương đại lục, nói gần nói xa đều lộ ra quan tâm.
Không biết đến còn tưởng rằng bọn hắn muốn ở trong lao mười năm tám năm.
Sau khi từ trong lao ra ngoài, Lục Dương báo cáo tình huống công việc chi tiết cho Sở đà chủ:
- Ta mang theo đồ ăn đi vào đại lao thăm hỏi Trì Tự Long, còn nói giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tất cả mọi người là đồng đạo, ngày sau không thể thiếu liên hệ, giữ gìn mối quan hệ cũng thuận tiện công việc ngày sau, ta trọng điểm nhấn mạnh đây là ý của Đà chủ ngài, còn nói chỉ cần hắn biểu hiện tốt, cũng có thể trở thành chấp sự như ta.
- Ai ngờ Trì Tự Long giận dữ, chửi ầm lên, nói ta làm chấp sự là ai mắt bị mù, hắn cho dù chết, cũng sẽ không giữ gìn mối quan hệ với ta, nhớ không rõ hết lời hắn nói, nhưng ý tứ đại khái là vậy.
Ánh mắt Sở đà chủ lập tức lạnh xuống.
- Hắn nói ai mắt bị mù?!
Lục Dương vội vàng khom người, ngẩng đầu cẩn thận nghiêm túc nhìn Sở đà chủ, kinh sợ trả lời:
- Người kia địa vị quá cao, đây là đại bất kính, ta không dám nói.
Trong lòng Sở đà chủ đã có đáp án:
- Được rồi, ta biết rõ, ngươi trở về đi.
Lục Dương thở dài, trong lòng tự nhủ cái miệng của Trì Tự Long này quá cá biệt rồi, không giữ ý tứ gì hết, lời gì cũng dám nói ra bên ngoài:
- Còn xin Đà chủ đừng bảo những lời này do ta nói, có lẽ là ta nhớ nhằm cũng không chừng.
Sở đà chủ không nhịn được khoát áo, hắn đương nhiên biết rõ.
Sau khi Lục Dương rời đi, Sở đà chủ gõ gõ ghế dựa ngọc, hừ lạnh một tiếng:
- Tốt cho một Trì Tự Long, dám nói mắt ta bị mù.
....
Ban ngày cùng thường ngày, Mạnh Cảnh Chu đi dạo phố, Man Cốt ở hậu viện rèn luyện thân thể, ma hổ ở hậu viện xuyên thịt, Lục Dương giặt quần áo.
Quần áo của Lục Dương là phàm phẩm, làm không đến mức không nhuốm bụi trần.
- Ghê tởm, ta vì cái gì học không được Tịnh Y Chú.
Lục Dương lẩm bẩm, dùng sức xoa nắn quần áo, bên trong ba người thì chỉ có hắn cần giặt quần áo.
- Chờ có tiền nhất định mua một kiện quần áo không cần tắm giặt.
Trước đó hắn có tìm Mạnh Cảnh Chu học qua Tịnh Y Chú, Mạnh Cảnh Chu không biết Tịnh Y Chú, nhưng hắn có một bản « Tiểu pháp thuật dành cho sinh hoạt thường ngày », còn là muội muội hắn vụng trộm kín đáo cho hắn trước khi hắn ra ngoài.
Trong sách ghi chép một pháp thuật tên là Tịnh Y Chú.
Tịnh Y Chú, tên như ý nghĩa, là chú ngữ có thể để quần áo trở nên sạch sẽ, đơn giản dễ học.
Ba người xúm lại cùng một chỗ học tập, Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt học được trước nhất, theo một luồng linh khí nhẹ nhàng khoan khoái từ trên trời giáng xuống, quần áo lúc đầu bẩn thỉu trong nháy mắt trở nên trắng như tuyết, giống như mới mua.
Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt đều rất cao hứng, làm việc ở quán đồ nướng, quần áo rất dễ bẩn, vô cùng phiền phức.
Lấy giá trị bản thân của Mạnh Cảnh Chu, tự nhiên có quần áo trải qua luyện chế, là một kiện pháp khí, không cần rửa sạch, tự động bảo trì sạch sẽ, nhưng phẩm chất của bộ y phục này quá cao, vừa nhìn đã biết rõ hắn có bối cảnh thâm hậu, bất lợi cho việc ẩn núp trong Ma giáo.
Thiên phú pháp thuật Lục Dương rất cao là chuyện rõ như ban ngày, hắn cũng học xong, chỉ bất quá hiệu quả có chút ngoài dự liệu.
Sau khi hắn thi triển xong Tịnh Y Chú, theo không gian vặn vẹo một trận, một bộ quần áo mới tinh trống rỗng xuất
Lúc ấy Lục Dương trầm mặc hồi lâu, muốn mắng người nhưng không biết nên bắt đầu mắng từ chỗ nào.
Theo biểu hiện, đây là loại pháp thuật loại không gian thứ nhất Lục Dương học được, ý nghĩa trọng đại.
Nếu bàn về sáng tạo cái mới, đây là sáng tạo một Tịnh Y Chú hoàn toàn mới, tương đương với sáng tạo ra một môn pháp thuật về không gian mới.
Còn bàn về logic, cái này rõ ràng không có logic.
Lục Dương nhìn cổ áo dán nhãn hiệu của một nhãn hàng nào đó liền biết y phục này có xuất xứ từ một tiệm may quần áo rất có danh tiếng, người yêu cầu làm quần áo còn chưa tới lấy, đã bị mình dùng pháp thuật không gian triệu hoán đến đây.
- Vì cái gì ta thi triển Tịnh Y Chú là trực tiếp triệu hồi ra một kiện quần áo mới! Nếu vậy ta thi triển Tịnh Thân chú sẽ là hiệu quả gì!
Lục Dương cả giận nói, cảm thấy đây là lão thiên gia cảm thấy mình tài hoa hơn người, đang tận lực hạn chế thiên phú pháp thuật của mình.
Đương nhiên không thể mặc loại này quần áo, đây là quần áo của người khác, chỉ bất quá Lục Dương cũng không biết rõ chủ nhân quần áo là ai, cũng không trả được.
Mạnh Cảnh Chu còn nhiệt tâm thi triển Tịnh Y Chú chân chính giặt quần áo giúp Lục Dương, nhưng trải qua lấy lần nếm thử, cuối cùng đều thất bại.