Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 147 - Chương 147: Đây Chính Là Kinh Hỉ? (1)

Chương 147: Đây chính là kinh hỉ? (1) Chương 147: Đây chính là kinh hỉ? (1)

Chương 147: Đây chính là kinh hỉ? (1)

Sở đà chủ nhìn chòng chọc vào Lục Dương, mặc dù hắn không cách nào vận dụng linh lực, nhưng hắn lấy nhục thân phòng ngự, Lục Dương khó mà tổn thương hắn mảy may.

Cấm Linh trận là Lan Đình bố trí lâm thời, mục đích của Lục Dương là dẫn Sở đà chủ tới nơi này.

Lục Dương mỉm cười, khoát tay nói lời tạm biệt với Sở đà chủ.

Sở đà chủ nhìn chu vi xung quanh, cũng không phát hiện dị thường, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy một phi thuyền lơ lửng ở trên đỉnh đầu.

Mạnh Cảnh Chu mới mua phi thuyền từ trong thương hội.

Bây giờ đã là ban đêm, Tùng Sơn đen tôi đến bóng người đều khó nhìn thấy, nếu không phải Sở đà chủ đã sớm chú ý tới vị trí ở trên đầu mình, đôi khi cũng không có phát hiện.

Cũng không thể vận dụng linh lực ở trên không Cấm Linh trận, phi thuyền mất đi động lực, nhanh chóng rơi xuống, Mạnh Cảnh Chu mang dù nhảy nhảy xuống.

Hình thể của phi thuyền quá lớn, Sở đà chủ không cách nào vận dụng linh lực, tốc độ nhận hạn chế, không cách nào tránh đi, Lục Dương giữ cự ly rất tốt, trốn đến nơi xa.

Phi thuyền như là một viên thiên thạch, từ tầng trời thấp rơi xuống, đánh tới Sở đà chủ.

Oanh!

Phi thuyền rơi xuống, nhấc lên vô tận cát bụi, phát ra tiếng ầm ầm vang vọng, cả Tùng Sơn đều bị rung động.

Tựa hồ bên trong phi thuyền còn chứa thuốc nổ, trong nháy mắt rơi xuống thuốc nổ bị dẫn nổ, ánh lửa ngút trời, đinh tai nhức óc.

Lục Dương cho Mạnh Cảnh Chu một ngón tay cái:

- Có tiền quả nhiên rất tốt, phi thuyền mà nói mua liền mua.

Mạnh Cảnh Chu cũng giơ một ngón tay cái lên:

- Nếu không phải thương hội hiện tại chỉ có một phi thuyền, ta đã mua nhiều thêm vài cái.

Uy lực bất kỳ pháp bảo nào trong thương hội hiện tại cũng không sánh bằng phi thuyền trực tiếp nện xuống.

Phòng Thanh Vân đang cảm thán thời gian yên tĩnh tốt đẹp nhìn thấy một phi thuyền đang rơi xuống, bị dọa đến kém chút cơ tim tắc nghẽn.

- Con mẹ nó, thật xảy ra chuyện?

Chỗ phi thuyền rơi xuống, bụi mù tràn ngập, mặt nạ Sở đà chủ vỡ vụn, ngay cả thuật Biến Hình đều không lo được duy trì, lộ ra khuôn mặt thật, chính là Lý quận trưởng.

Cánh tay trái của hắn nhỏ máu, tí tách tí tách từng giọt, hiển nhiên đã bị phế đi.

Mạnh Cảnh Chu rơi xuống đất, rất bất mãn với kết quả này:

- Nếu lại có thêm một phi thuyền nữa thì tốt biết mấy.

Sở đà chủ hít sâu một hơi, vừa định nói hai câu lời xã giao, bỗng nhiên ho khan, tơ máu bò lên trên khóe mắt:

- Khói này có độc!

Sở đà chủ vội vàng nín thở, trong lòng đầy giận dữ, thật không hổ là Ma Chủng trời sinh cùng Đạo Ma hàng thế liên thủ, trước dùng Cấm Linh trận vây khốn mình, lại dùng phi thuyền nện người, trong phi thuyền còn có thuốc nổ, sau khi nổ xong thì trong sương khói còn có độc.

Hai người các ngươi là heo mẹ đẻ ra à, quá mất dạy rồi, từng chiêu từng thức đều âm độc không thôi.

Lúc đầu Sở đà chủ còn hoài nghi Lục Dương là người chính đạo phái tới nội ứng, thấy Nghịch Thọ Nguyên trận hại người lợi mình mới phá hư, là Giáo chủ nhìn sai, hiện tại xem xét cái bẫy liên hoàn này, coi như Lục Dương nói mình là nội ứng của chính đạo, hắn đều không tin.

Phi thuyền rơi xuống đập nát cả Cấm Linh trận, Sở đà chủ khôi phục linh lực, nhưng hắn nhất định phải chuyển ra bộ phận linh lực đi áp chế độc rót vào trong người.

Nếu như ở thời điểm bình thường, hắn chỉ cần mấy hơi đã có thể bức độc tố ra ngoài, nhưng bây giờ, hai người Lục Dương căn bản không cho hắn thời gian.

Mạnh Cảnh Chu vận chuyển công pháp, thân thể biến thành màu vàng xanh nhạt, như mãnh hổ hạ sơn, gào thét núi rừng.

- Hám Thiên Lục Thức.

Đây là tuyệt học của tam trưởng lão, Mạnh Cảnh Chu chỉ học được da lông.

Khí huyết dị động, hai tay vung ra, kình lực bộc phát, một quyền mạnh hơn một quyền, khí lãng phanh phanh rung động, toàn bộ chào hỏi lên trên mặt của Sở đà chủ.

Sở đà chủ dù thụ thương thế nào thì cũng là cường giả Kim Đan hậu kỳ, hắn chỉ dùng một tay đã ngăn cản song quyền của Mạnh Cảnh Chu.

Lục Dương giống như một tên thích khách, cầm trong tay Thanh Phong kiếm, lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng Sở đà chủ, Sở đà chủ phản ứng sao mà linh mẫn, chân phải đạp về sau một cái, lại lần nữa đạp bay Lục Dương.

Man Cốt xuất hiện ở phương hướng bay ngược Lục Dương, hắn bắt lấy hai chân Lục Dương, đứng chỗ xoay tròn một vòng, ném Lục Dương trở về.

Cả người Lục Dương như là một thanh kiếm sắc, Thanh Phong kiếm vạch phá không khí, đâm tới cổ của Sở đà chủ.

Sở đà chủ tung một chưởng đánh bay Mạnh Cảnh Chu, bỗng nhiên quay người, khuỷu tay cùng đầu gối đồng thời dùng sức, kẹp lấy Thanh Phong kiếm sắc bén không thể đỡ.

Một tia huyết mạch Thượng Cổ Man tộc kích hoạt, hình thể của Man Cốt trực tiếp lớn hơn một vòng, cân cốt hò reo, gân thịt ngang ngược di động, giống như là một đầu voi rừng, va chạm tới, có khí thế như muốn dời núi lấp biển.

Sở đà chủ cười lạnh một tiếng, đối phương mạnh hơn, còn có thể mạnh hơn Kim Đan hậu kỳ là hắn sao?

Ai ngờ đang lúc Man Cốt đụng vào Sở đà chủ, trong lòng bàn tay lật một cái, phóng ra vài cây thăm trúc sắc bén, bay nhanh tới con mắt của Sở đà chủ.

Sở đà chủ nhắm mắt quay đầu, tránh thoát thăm trúc.

Phía sau lại lần nữa xuất hiện một nhóm thăm trúc, Sở đà chủ nghe được âm thanh, vận chuyển Kim Đan, hình thành một màng ánh sáng mỏng màu vàng kim bên ngoài thân thể, ngăn cản thăm trúc đánh lén.

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện thăm trúc cũng không phải do người ném ra, mà là trận pháp tự động bắn ra.

Chính là trận pháp tự động xuyên chuỗi mà Lan Đình nghiên cứu ra được, công suất lớn nhất.

Lục Dương để Lan Đình âm thầm hỗ trợ, như thế thì mới có thể tạo áp lực hai tầng cho trong lòng cùng trên người của Sở đà chủ.

Bình Luận (0)
Comment