Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Đây Chính Là Kinh Hỉ? (2)

Chương 148: Đây chính là kinh hỉ? (2) Chương 148: Đây chính là kinh hỉ? (2)

Chương 148: Đây chính là kinh hỉ? (2)

- Các ngươi đều phải chết!

Sở đà chủ lấy ra một cây cờ lớn đỏ tươi từ trong nhẫn chứa đồ, dường như bị máu ngâm quá, rất là tà khí, theo cờ lớn đỏ tươi xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đều tăng lên mấy phần.

Sở đà chủ phun ra một ngụm tiên huyết, cờ lớn đỏ tươi dính vào máu của chủ nhân, càng lộ vẻ yêu dị, bốn người Lục Dương mơ hồ nghe được tiếng quỷ khóc ở trong đó.

- Có thể dùng vũ khí đứng đắn một chút hay không, mỗi ngày làm sử dụng đồ chơi tà môn như vậy!

Lục Dương nôn ra một ngụm máu đàm, kiếm quang nhảy nhót, như Du Long về biển, vận dụng pháp thuật súc địa, chui xuống dưới đất nhanh chóng lao qua, đột nhiên chui ra từ dưới thân Sở đà chủ.

Sở đà chủ nhanh chóng lui về phía sau một bước, cờ lớn cùng lợi kiếm va chạm, phát ra tiếng leng keng của kim loại va chạm, Lục Dương múa ra kiếm hoa, hoặc nhanh hoặc chậm, linh động đến cực điểm.

Hám Thiên Lục Thức lại xuất hiện, Mạnh Cảnh Chu chạy đến trợ giúp, quyền ấn chấn thiên, bang bang mấy quyền nện ở trên cột cờ, kém một chút đã để Sở đà chủ loạn trận cước.

Cây cối thô to từ trên trời giáng xuống, Man Cốt gầm lên giận dữ, ôm cây to đánh tới Sở đà chủ.

- Hỏa Long phù!

Trong rừng vang lên một tiếng quát khẽ, Lan Đình lấy máu làm mực, nhanh chóng vẽ ra một tấm bùa chú.

Hỏa Long màu đỏ giương nanh múa vuốt, không khí cháy bỏng, hòa tan không khí quỷ quái do cờ lớn đỏ tươi mang tới.

- Còn có người thứ tư!

Sở đà chủ trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi, tên phản phái Lục Dương này quả nhiên chuẩn bị rất đầy đủ.

- Định Phong Ba!

Hai tay Sở đà chủ nắm chặt cột cờ, bỗng nhiên đâm mạnh xuống đất, hét lớn một tiếng, sóng âm cùng khí lãng lăn lộn, đánh lui ba người, tách Hỏa Long ra.

Sở đà chủ nổi điên, hai mắt tràn đầy tơ máu, nếu không phải ngay từ đầu bị phi thuyền đập một cái, lại phân ra linh lực áp chế kịch độc, sao lại bị động như vậy.

Hắn bỗng nhiên vọt lên, dùng cột cờ đâm về phía Man Cốt đang nằm ở dưới đất, Man Cốt vội vàng tránh né, nhưng đã quá muộn, chỉ xê dịch một nữa thân thể liền bị cột cờ xuyên thủng xương bả vai.

Man Cốt cắn răng chịu đau, không hô một tiếng.

Thượng Cổ Man tộc không sợ đau đớn cùng tử vong.

Sở đà chủ không buông tha, còn muốn bổ sung một cước, đạp nát đầu Man Cốt, Mạnh Cảnh Chu thừa cơ ném ra một pháp khí, gầm thét một tiếng, pháp khí nổ tung, Sở đà chủ dùng một chân đứng không vững, bị trực tiếp nổ bay, Man Cốt bị đâm trên mặt đất, ngược lại không có chuyện gì.

Trong tay Mạnh Cảnh Chu có rất nhiều bảo vật, nhưng phẩm giai quá cao, bất kể là dẫn động hay là tự bạo, đều làm không được.

Một cước của Sở đà chủ đạp nát tảng đá lớn, mượn lực phản lao trở về, tiện đường rút cờ lớn ra, muốn quét ngang Mạnh Cảnh Chu.

Thanh Phong kiếm sắc bén xuất hiện ở chính phía trước của Sở đà chủ, cản đi cờ lớn, Lục Dương lại lần nữa chiến đấu cùng với Sở đà chủ.

Lục Dương thi triển pháp thuật Thành Thốn lô hỏa thuần thanh, mỗi khi Sở đà chủ muốn đánh trúng hắn, hắn trực tiếp thu nhỏ, tránh thoát công kích, khiến cho Sở đà chủ tức giận đến nghiến răng.

Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt tập hợp lại, lần nữa phát động công kích, tay trái tay phải của Lan Đình đồng thời vẽ bùa, thuye hỏa nhị long phóng lên tận trời, xen lẫn nhào về phía Sở đà chủ.

Sở đà chủ rốt cuộc chịu không được loại khuất nhục này, cấm mạnh cột cờ xuống mặt đất, mặt cờ theo gió tung tay, như gợn sóng trong biển, âm thanh quỷ khóc sói gào tràn ra từ mặt cờ, làm loạn lòng người.

- Quỷ mị loạn tâm.

Âm thanh quỷ mị có ma lực không thể miêu tả, trực tiếp định bốn người tại chỗ, bốn người đều cảm giác thân thể bị quỷ mị quấn thân, không thể động đậy.

Trái tim Mạnh Cảnh Chu xiết chặt, muốn há to miệng hò hét, nói cho mọi người đây là ảo giác, nhưng hắn không chỉ không động được, ngay cả lời đều nói không nên lời.

Sở đà chủ cười ha ha, đây là tuyệt chiêu của hắn, vốn không nguyện ý sử dụng, lộ ra hạ giá, hắn bị bốn tiểu gia hỏa ép quá chặt, không lo được ẩn tàng át chủ bài, muốn giết chết bốn người giết mới có thể rửa sạch nhục nhã.

- Phá.

Thanh Phong kiếm từ trên trời giáng xuống, nhanh như thiểm điện, Sở đà chủ còn không có kịp phản ứng, liền bị xuyên thủng đầu.

Sở đà chủ không thể tin nhìn Lục Dương, hắn nhìn thấy hai mắt Lục Dương thanh tịnh, nhếch miệng lên tạo một nụ cười mỉm đầy giễu cợt, lại hoàn toàn không bị huyễn cảnh ảnh hưởng.

- Ngươi làm sao còn có thể động... Cái này sao có thể...

Sở đà chủ ngửa mặt ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu.

Lục Dương lại bổ một kiếm ngay đan điền, xoắn nát Kim Đan của Sở đà chủ, lúc này mới bảo đảm hắn đã chết.

Lục Dương không hứng thú nói cho một người chết đây là công pháp hắn tự sáng tạo sau khi được đại sư tỷ chỉ điểm « minh tâm kiến tính quyết », có thể thủ vững bản tâm, nhìn rõ bản chất của sự vật.

Tu luyện vừa mới cất bước, còn làm không được đến mức nhìn rõ bản chất của sự vật, nhưng không nhận cao hơn một giai.

Tu sĩ gặp huyễn cảnh cùng mộng cảnh ảnh hưởng vẫn không có vấn đề.

Tuần Sát sứ bởi vì việc vặt vãnh làm trễ nải thời gian, mới từ Lâm quận tới, vừa đi qua đỉnh núi Tùng Sơn, đứng ở bên ngoài chiến trường liền thấy Lục Dương tung ra một kiếm đâm chết Sở đà chủ.

Hắn hồi tưởng lại câu ‘Có kinh hỉ cho ngươi nhìn’, ‘Lục Dương mới chiêu mộ là nhân tài hiếm có, nhất định rực rỡ hào quang trong hội Thải Xuân’ mấy câu của Sở đà chủ

-... Đây chính là kinh hỉ mà tiểu Sở nói?

Tuần Sát sứ sống một trăm năm, lần đầu gặp được loại kinh hỉ này.

Bình Luận (0)
Comment