Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 149 - Chương 149: Nói Dối Há Mồm Liền Ra.

Chương 149: Nói Dối Há Mồm Liền Ra. Chương 149: Nói Dối Há Mồm Liền Ra.

Đường Nguyên Sinh, nam, một trăm lẻ hai tuổi, tu vi Nguyên Anh kỳ, đang là Tuần Sát sứ đương nhiệm của Bất Hủ giáo.

Hắn nhận được tin tức Sở đà chủ đưa tới, phải đến sớm một chút, quyết định bắt đầu hành trình sớm hơn dự kiến, hắn đầu tiên đến quận Thanh Hòe chỉ cách quận Diên Giang có một ngọn núi.

- Vượt qua ngọn núi này, sẽ đến vị trí tiểu Sở nói.

- Sao?

Bỗng nhiên Đường Nguyên Sinh cảm nhận được một tia khí tức kì lạ ba động.

- Đây là khí tức gì?

Hắn thuận theo cảm ứng đi vào chuồng ngựa của một dịch trạm, bên trong chuồng ngựa, một thớt ngựa già trên trán có long và một con ngựa nhỏ màu nâu rúc vào với nhau, nhìn qua tình cảm thắm thiết.

Gã sai vặt trong dịch trạm ôm đến một bó cỏ to, bỏ vào bên trong chuồng ngựa, ngựa già ghét bỏ nhìn thoáng qua, hoàn toàn không có ý ăn.

Gã sai vặt thấy ngựa già tỏ vẻ như thế, nhỏ giọng thầm thì:

- Ngựa con màu trắng vừa đi ra, nhanh như vậy đã hòa hợp với một con ngựa con khác rồi sao?

Ngựa già giống như có thể nghe hiểu tiếng người, trừng mắt liếc gã sai vặt một cái, gã sai vặt không dám trêu chọc đầu dị thú này, tranh thủ thời gian chạy đi.

Chủ nhân của thớt ngựa già này trước đó ký thác đã chuẩn bị xong đồ ăn thượng đẳng riêng cho ngựa của mình, sau khi ngựa ăn xong, chủ nhân của ngựa già lại chậm chạp không thấy động tĩnh, ông chủ dịch trạm suy đoán đối phương có thể đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoặc trực tiếp chết rồi hay không, dù sao hì địa điểm mà chủ nhân của ngựa già đi chính là Tùng Sơn.

Sau khi ăn xong đồ ăn thượng đẳng, ông chủ dịch trạm để gã sai vặt đi đút chút cỏ thường, nếu chủ nhân của ngựa già chậm chạp không đến, sẽ lấy thớt ngựa già này đắp vào tiền đồ ăn.

Kết quả ngựa già chẳng thèm ngó tới đồ ăn của dịch trạm, một ngụm đều không ăn, như thế đã đi qua một tháng.

Ông chủ của dịch trạm sợ hãi, thớt ngựa già này tuyệt đối không phải dị thú trên trán có lân phiến đơn giản như vậy, mà là yêu thú đẳng cấp cực cao, đã đạt tới cảnh giới tích cốc không cần ăn uống.

Dị thú là một giống loài có huyết mạch của yêu thú cùng dã thú, bọn hắn có được huyết mạch của yêu thú, nhưng huyết mạch quá mức mỏng manh, năng lực điều động huyết mạch cũng không có, bề ngoài biểu hiện ra một chút hiện tượng phản tổ, mọc ra lân giáp, lông chim, sừng các loại, thân thể mạnh hơn dã thú, nhưng mạnh cũng có hạn.

Đường Nguyên Sinh nhìn thấy ngựa già, vui mừng quá đỗi, thứ này có thể là long mã hiếm thấy trên đời, chính là không biết độ tinh khiết của huyết thống bao nhiêu.

- Nếu không phải ta ngẫu nhiên đi qua Đông Hải đại dương mênh mông, có thể sẽ không nhận ra nó.

Đường Nguyên Sinh quả thật rất kích động, cái này hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.

Long mã sao mà hiếm thấy, thế mà bên trong chuồng ngựa của một quận nhỏ vắng vẻ lại có một đầu, tất nhiên là chủ nhân của long mã không biết mình có bảo vật, long mã còn chưa thức tỉnh, mới có thể bị ghẻ lạnh ở chỗ này.

- Ta thân là đại năng Nguyên Anh kỳ, một mực không có tọa kỵ thích hợp, nhất định là Bất Hủ tiên nhân thấy ta thành kính, ban thưởng cho ta cơ duyên.

Đường Nguyên Sinh cầu nguyện đến Bất Hủ tiên nhân một lát, xoay người nhảy vào chuồng ngựa.

Ngựa già quay đầu nhìn thoáng qua Đường Nguyên Sinh, không có để ý đến hắn, tiếp tục vuốt ve an ủi với ngựa cái nhỏ màu nâu.

- Long mã đáng thương, không biết thân phận của mình cao quý, lại yêu thích ngựa của thế gian, đi theo ta đi, ta sẽ để cho ngươi biết mình là cường đại ra sao.

Đường Nguyên Sinh duỗi ra bàn tay vàng óng ánh, muốn mang ngựa già đi, ngựa già đạp mạnh hai vó về sau, đạp trúng gãy tay Đường Nguyên Sinh, ngực Đường Nguyên Sinh cảm thấy buồn bực một chút, phun ra một ngụm máu lớn, khí tức trong nháy mắt suy yếu đi.

Thần sắc hắn hoảng sợ nhìn về phía ngựa già, không còn có tâm tình kích động như trước đó, thay vào đó là sợ hãi vô tận, quay đầu liền chạy.

Tuyệt đối có đại năng đang chơi trò chơi nhân gian ở chỗ này, nuôi dưỡng long mã như ngựa phàm ở trong chuồng ngựa.

Cử động vừa rồi khẳng định không thể gạt được đại năng đang chơi trò chơi nhân gian, tranh thủ thời gian chạy đi, hi vọng đối phương xem ở tình cảnh mình vô tri, tha cho mình một mạng.

Ngựa già hí hí hii hi.... Hi. Rống lên một hồi, khoe khoang cho ngựa cái nhỏ thấy sự cường đại của mình.

Đường Nguyên Sinh chạy trốn một hồi, chậm chạp không có gặp đại năng bắt mình về đi, biết rõ đối phương cũng không để ý đến cử động của mình.

- Oa!

Hắn lại lần nữa phun ra một ngụm máu, tùy ý tìm được một chỗ không người, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, phục dụng đan dược, khôi phục thương thế.

Hai móng đạp vừa rồi để nguyên khí hắn thương tổn nghiêm trọng.

Khi hắn lại lần nữa mở hai mắt ra, nghe được bên kia núi phát ra tiếng vang ầm ầm, giống như có quái vật khổng lồ gì rơi xuống.

- Đã ban đêm?

Đường Nguyên Sinh thấy sắc trời đã đen, tối, hơi kinh ngạc, không nghĩ tới mình dùng cả một ngày để khôi phục thương thế.

Thương thế của hắn khôi phục mấy phần, tự vệ không có gì đáng ngại, bắt đầu vượt qua Tùng Sơn, đi vào địa điểm phi thuyền rơi xuống, trông thấy Sở đà chủ bị Lục Dương ra một kiếm đâm xuyên, không còn khí tức.

-... Đây chính là kinh hỉ mà tiểu Sở nói tới?

Thật khó để nói là có hỉ hay không, nhưng Đường Nguyên Sinh khẳng định bị kinh.

Trước khi đến, cao tầng Bất Hủ giáo để hắn lưu ý Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt ba người, còn đưa chân dung.

Bây giờ nghĩ không lưu ý cũng phải lưu ý.

- Ngươi là ai?!

Lục Dương rút kiếm cảnh giác nhìn Đường Nguyên Sinh.

Bình Luận (0)
Comment