Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 153 - Chương 153: Vẫn Phải Dựa Vào Đại Sư Tỷ (1)

Chương 153: Vẫn Phải Dựa Vào Đại Sư Tỷ (1) Chương 153: Vẫn Phải Dựa Vào Đại Sư Tỷ (1)

Man Cốt lưu luyến không rời chào từ biệt quán đồ nướng, đồ nướng vinh quang của bộc tộc bọn hắn cuối cùng không thể phát dương quang đại ở thế hệ này của hắn.

Hai con ma hổ vui mừng khôn xiết, chúc mừng mình rốt cuộc không cần ngày đêm nướng đồ.

...

Trước khi đi, Đường Vân Sinh tiễn biệt ba người, căn dặn bọn hắn ẩn núp vào Vấn Đạo tông khó khăn trùng điệp, nhất định phải cẩn thận là hơn.

Lục Dương nói ngài lão nhân gia yên tâm đi, ba người chúng ta khẳng định không phụ ủy thác quan trọng của tổ chức, nhất định có thể chui vào Vấn Đạo tông, trộm đến cơ mật, sẽ phát dương quang đại Bất Hủ giáo ta.

Trên xe ngựa, ngựa già không nhanh không chậm kéo xe, nhìn như đi rất chậm, kì thực khoảng cách phi thường xa, ở trong đó dính đến tri thức không gian cực kì thâm ảo.

Ba người trong xe ngựa nói chuyện phiếm về Bất Hủ tiên nhân.

- Ngươi nhìn bên trong sổ ghi chép còn có tên của ba người chúng ta, Bất Hủ tiên nhân Lục Dương, Bất Hủ tiên nhân Mạnh Cảnh Chu, Bất Hủ tiên nhân Man Cốt.

Lục Dương cười nói, nhìn thấy tên của mình bên trong quyển sổ ghi tên của Ma giáo, thật sự là một chuyện rất có ý tứ.

Đều có thể tìm tới tên người hắn quen biết ở trên sổ ghi chép, nhìn ra được Ma giáo trên rất dụng tâm trong việc phục sinh Bất Hủ tiên nhân.

- Các ngươi nói Bất Hủ tiên nhân đến cùng kêu cái gì, Môn Tiệp Liệt Phu? Tô Cách Lạp Để?

Mạnh Cảnh Chu cười hắc hắc nói:

- Nói không chừng là một cái rất quá xấu, Cẩu Đản Cẩu Thặng cái gì, xấu hổ đọc lên tên thật, nên mới che giấu, chỉ tuyên bố bên ngoài danh xưng của mình.

- Cũng có thể là tên của Man tộc chúng ta.

Ba người không hề có chút kính nể nào dành cho Bất Hủ tiên nhân, đã đặt sau đầu lời căn dặn cách một tháng đoán tiên danh một lần của Đường Nguyên Sinh, tùy ý đoán tiên danh.

- Đều thu liễm một chút, nếu thật để chúng ta kiểm tra xong tên của Bất Hủ tiên nhân thì làm sao bây giờ?

Lục Dương nhắc nhở, Bất Hủ tiên nhân là địch hay bạn còn không tài nào phân biệt, Bất Hủ tiên nhân phù hộ Nhân tộc cũng chỉ là lời nói một bên của Bất Hủ giáo, không thể tin hoàn toàn.

- Nếu không như thế này, chúng ta về sau gọi Bất Hủ tiên nhân là Bất Hủ tiên tử, như thế thì coi như đọc đúng tên, Bất Hủ tiên nhân cũng không phục sinh được.

Lục Dương đề nghị.

- Lục Dương nói có đạo lý, ta đồng ý.

Mạnh Cảnh Chu nhấc tay đồng ý.

Man Cốt cảm thấy vẫn là Lục huynh suy nghĩ chu toàn.

Xe ngựa đi một hồi, ba người cảm thấy đói bụng, dừng xe ở cạnh rừng cây nhỏ, dự định ăn chút đồ.

Rừng cây nhỏ che khuất ánh nắng phiền lòng, bầu không khí u tĩnh, nơi xa truyền đến tiếng chim hót như có như không, để cho người ta không tự chủ được buông lỏng.

Mạnh Cảnh Chu trải ra một tấm bố, Lục Dương thì lấy ra nồi bát bầu bồn, còn có phù lục dùng để châm lửa, Man Cốt triệu hồi ra ma hổ.

Hai con ma hổ vừa thất nghiệp nửa ngày đã bị Man Cốt triệu hoán ra, quen tay hay làm, thuần thục làm đồ nướng.

Mạnh Cảnh Chu lấy ra một bản thực đơn cùng một đống lớn bình bình lọ lọ, một mạch giao cho hai con ma hổ:

- Đừng làm đồ nướng, thay khẩu vị, đến đây, hai người các ngươi dựa theo thực đơn này mà làm.

Lục Dương cùng Man Cốt ghé mắt nhìn sang, vì cái gì ngươi lại mang theo một bản thực đơn?

Hai con ma hổ đành phải học từ đầu, chuẩn bị trước bắt đầu từ trứng gà xào đơn giản nhất.

Khi còn sống không cố gắng, sau khi chết chăm học tập.

Ba người hoàn toàn không có ý dùng Tích Cốc đan, có thể ăn ngon, tại sao muốn ăn Tích Cốc đan loại đồ kia?

- Đường Vân Sinh đoán Bất Hủ tiên tử là người trong Man tộc các ngươi, Thượng Cổ Man tộc có truyền thuyết cùng loại không?

Lục Dương hỏi.

Man Cốt lắc đầu:

- Ta nghe trưởng bối nói, Thượng Cổ Man tộc đọ thiên đấu địa, có lực chiến Tiên nhân, nhưng chưa từng nghe nói một tộc chúng ta từng sinh ra Tiên nhân.

- Chỗ di tích kia cũng thật kỳ quái, đều ghi chép sự vĩ đại của Bất Hủ tiên tử, làm sao không thuận thế viết ra tên của Bất Hủ tiên tử?

Mạnh Cảnh Chu phân tích có lý có cứ:

- Ngươi suy nghĩ một chút, ở thời kỳ Thượng Cổ, người khác đều có xưng hào cùng cái tên uy phong lẫm lẫm, trước khi mọi người khai chiến đều báo tên cho nhau, Bất Hủ tiên tử vừa đi lên đã nói bản tôn chính là Bất Hủ tiên nhân Lý Cẩu Đản, à không đúng, hẳn là Bất Hủ tiên tử Lý Cẩu Đản, vừa nói như thế thì đã thua một nửa rồi, không có chút khí thế nào.

- Bất Hủ tiên tử khẳng định phải xóa bỏ đoạn lịch sử đen tối này.

Lục Dương cũng cười nói:

- Cũng có thể là cái tên quá đáng yêu, không có lực uy hiếp, tỉ như Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu cái gì đó.

Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu bảy chữ này giống như xúc động Thiên Cơ, thiên địa biến đổi, lực lượng không thể nào hiểu được xoay quanh trên bầu trời ba người, tạo thành một bóng người.

Ngựa già lúc đầu còn rất buông lỏng lập tức cảnh giác, bảo hộ ở trước người Mạnh Cảnh Chu, gắt gao nhìn chằm chằm lực lượng trên không.

Ba người nuốt một ngụm nước bọt.

Xong, giống như làm lớn chuyện cmnr.

- Tình huống gì đây!

Ba người ngươi trừng mắt ta, ta trừng mắt ngươi, ai cũng không biết rõ nên làm cái gì.

- Bất Hủ giáo đến cùng vẫn không đáng tin cậy, không phải đã nói gọi Bất Hủ tiên nhân sao, vì cái gì ta hô Bất Hủ tiên tử cũng có phản ứng!

Lục Dương lớn tiếng quát lớn Bất Hủ giáo không đáng tin cậy, ngay cả tín ngưỡng nhà mình là Bất Hủ tiên nhân hay là Bất Hủ tiên tử đều không biết rõ, các ngươi còn tính là tông giáo gì.

- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian chạy đi!

Mạnh Cảnh Chu hô, bây giờ không phải thời điểm chửi bới.

Bình Luận (0)
Comment