Bóng người ngưng kết trên bầu trời như mộng như huyễn, tồn tại không ổn định, nàng cảm nhận được quan hệ nhân quả cùng Lục Dương, ý thức được Lục Dương hô lên tên thật của mình, bắt đầu hóa thành một đạo lưu quang, tiến vào trong cơ thể Lục Dương.
- Mới vừa đến Trúc Cơ, tồn tại thật nhỏ yếu.
Bóng người đi vào không gian tinh thần của Lục Dương, nơi này còn chưa bị Lục Dương mở ra, chỉ có một khối địa phương nho nhỏ.
Theo bóng người tiến vào không gian tinh thần, Lục Dương cũng tới nơi đây.
Bên trong không gian tinh thần đen như mực, giống như có vách tường vô hình đứng ở đó, chỉ có một khối địa phương nhỏ ở giữa có ánh sáng, Lục Dương và bóng người đứng ở bên trong ánh sáng.
Lục Dương cảnh giác nhìn bóng người:
- Ngươi là ai?
Bóng người cười khẽ, có chút hăng hái quan sát phản ứng của Lục Dương, âm thanh dễ nghe, nhưng theo Lục Dương nghe thấy, giống như là lời tuyên án đến từ Địa Ngục:
- A, ngươi đều đã hô ra tên của ta, còn không biết rõ ta là ai?
Lục Dương lúc đầu còn ôm lấy may mắn trong lòng bắt đầu lo lắng, tình huống bết bát nhất xuất hiện, nghĩ không ra đối phương thật là tín ngưỡng của Bất Hủ giáo.
Đối phương là Tiên nhân, một vị Tiên nhân hàng thật giá thật, khởi tử hoàn sinh.
Chỉ bằng đọc đúng tên đã có thể phục sinh, đây là tồn tại đáng sợ ra sao.
- Ngươi muốn làm gì?
Bóng người coi nhẹ việc trả lời vấn đề của Lục Dương, hỏi ngược lại:
- Đêm nay là năm nào, là ai chấp chưởng càn khôn?
- Hiện tại là Đại Hạ vương triều, người thống trị cao nhất Nhân tộc là Hạ Đế. Trước đó mười vạn năm là Đại Ngu vương triều. Đại Ngu vương triều chỉ tồn tại mười vạn năm, triều đại lại hướng về phía trước nữa thì ta lại không biết rõ.
- Hạ Đế? Đại Hạ? Đại Ngu? Đều là vương triều chưa từng nghe qua.
Bóng người lắc đầu, lại hỏi.
- Ta đã chết đi bao lâu?
Vấn đề này vượt qua phạm vi năng lực của Lục Dương:
- Theo ta được biết, ngài là Tiên nhân từ thời đại Thượng Cổ, tại thời điểm người vô danh luyện hóa tinh thần thành đại lục, phù hộ qua Nhân tộc.
Lục Dương nhắc nhở nàng từng làm qua hành động vĩ đại như phù hộ Nhân tộc, là tiên nhân chính đạo, không được làm ra chuyện mất quy cách với một tên tiểu bối như hắn.
- Người vô danh? Luyện hóa tinh thần thành đại lục? Phù hộ Nhân tộc? Đây là chuyện lộn xộn gì?
Bóng người không hiểu ra sao, không biết rõ Lục Dương đang nói cái gì.
Lục Dương kém chút chửi ầm lên, hắn biết rõ không thể tin Bất Hủ giáo, tình báo của Bất Hủ giáo này có một chút xíu là thật hả, đối phương vậy mà hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này?
Bóng người ý thức được thời đại của nàng đã qua hồi lâu, lâu đến Nhân tộc đã hoàn toàn quên đi chuyện của nàng, quên tiên danh của nàng, phàm là thế gian còn có một người nói ra xưng hô của nàng cùng tiên danh, nàng đã sớm sống lại, không đến mức đến Đại Ngu vương triều, Đại Hạ vương triều là cái gì đều không rõ ràng.
Cũng được, đã thế gian lấy quên tục danh của nàng, vậy thì dùng thân thể của thiếu niên này, để cho danh hào Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu ta lại lần nữa vang vọng thiên địa.
Ánh mắt Bất Hủ tiên tử nhìn về phía Lục Dương, có mấy phần khen ngợi cùng nghiền ngẫm.
Lục Dương có loại cảm giác không ổn, chỉ nghe Bất Hủ tiên tử cười lạnh nói:
- Ta thấy ngươi tu vi thấp, vừa mới đến Trúc Cơ, nhưng linh căn cực giai, nội tình cũng tốt, cứ để cho ta đoạt xá ngươi, mang ngươi đi chiêm ngưỡng thiên địa này phồn hoa ra sao.
Đoạt xá!
Chuyện từng bước một phát triển đến phương hướng Lục Dương không nguyện ý nhất nhìn thấy.
Lục Dương không cam tâm bị đoạt xá như thế, triển khai tư thế giằng co với Bất Hủ tiên tử, đánh ra một bộ quyền pháp giống như bắt chước nữ nhân.
- Đừng tưởng rằng ngươi là Tiên nhân thì ngon.
Bất Hủ tiên tử cười lạnh, nắm đấm mềm nhũn kiểu này có thể làm gì?
Nàng đã quan sát qua gần đây, hai con quỷ hồn, hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một thớt Long Mã, ai cũng không ngăn cản được nàng đoạt xá.
Nếu như Mạnh Cảnh Chu hoặc Man Cốt ở chỗ này, nhất định có thể nhìn ra, Lục Dương đánh chính là chiêu thức chung cực của Tượng Hình Quyền, đại sư tỷ Tượng Hình Quyền.
...
Vấn Đạo tông, Vân Chi đang ở trong nghị sự đại điện thương nghị cùng tám vị trưởng lão Vấn Đạo tông rất nhiều công việc.
- Ta cho rằng nên phát cho Đan Đỉnh phong chúng ta một chút linh thạch, chúng ta lập tức sẽ có đột phá lớn trên đan đạo, hiện tại thật sự đã rất gần, chỉ cần một chút linh thạch, đây là thời khắc mang tính lịch sử, đưa vào bao nhiêu linh thạch đều là đáng giá.
- Đưa linh thạch cho Đan Đỉnh phong các ngươi còn không bằng cho dược viên chúng ta, vừa hay thay đổi một lần trận pháp tầng dưới chót, thảo dược sẽ phát triển càng mạnh khỏe to lớn.
Đám trưởng lão phát biểu ra ý kiến của mình về việc phân bố linh thạch cho phương nào, không ai nhường ai, Vân Chi đang muốn mở miệng, tám vị trưởng lão gặp Vân Chi phát biểu, không nói thêm gì nữa.
Bỗng nhiên, thân thể Vân Chi hơi khựng lại, cái loại cảm giác lần trước lại tới, là Lục Dương đang mượn lực lượng của mình?
Đầu ngón tay của Vân Chi xuất hiện một tia lực lượng, có nên cho hắn không?
Lần trước Lục Dương có thể tuỳ tiện mượn được lực lượng từ Vân Chi nơi này, là Vân Chi không có phòng bị, lúc này Vân Chi sớm có phòng bị, không để cho một tia lực lượng tràn ra ngoài.
Vân Chi nghĩ nghĩ, thu hồi lực lượng, quyết định tự mình đi nhìn Lục Dương đang làm cái gì.
- Chư vị trưởng lão trước thảo luận, ta đi một chút sẽ quay về.
Thần hồn Vân Chi xuất khiếu, ngao du thiên địa, lưu lại đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau.