Thần hồn bay đến không trung, nhảy lên thật cao, lợi dụng tốc độ khó tin nhanh chóng phi nhanh, tìm được vị trí, tiến vào trong cơ thể Lục Dương.
Vừa tiến vào trong cơ thể Lục Dương đã nghe tiếng cười nhạo của Bất Hủ tiên tử nói:
- Ngoan ngoãn từ bỏ chống lại bị ta đoạt xá thôi.
Vân Chi liếc mắt đã nhìn ra Bất Hủ tiên tử chính là một đạo tiên hồn, cho dù nhỏ yếu, nhưng là một đạo tiên hồn hoàn chỉnh.
- Dám ra tay với tiểu sư đệ của ta?
Vân Chi duỗi ra tay mềm thon dài, chụp về phía Bất Hủ tiên tử.
- Ai!
Bất Hủ tiên tử kinh ngạc, nàng không có chút phát giác khi đối với đối phương đến, cho dù mình vừa mới phục sinh, tiên hồn còn nhỏ yếu, nhưng chuyện này cũng đã rất không tầm thường.
Bất Hủ tiên tử có chút vui mừng, trong đoạn thời gian mình chết đi, Nhân tộc vậy mà xuất hiện ra thiên kiêu bực này.
- Vấn Đạo tông, Vân Chi.
Bất Hủ tiên tử muốn ngăn cản tay ngọc của Vân Chi, thế nhưng một chưởng này của đối phương nhìn như yếu đuối, kì thực ẩn chứa càn khôn, tuyệt không thể tả, giống như đạo lý cuối cùng của pháp thuật, không cách nào ngăn cản.
- Đạo hữu, giữa chúng ta có lẽ có hiểu lầm, ta chỉ đang đùa một chút với hậu bối thôi.
Sắc mặt Bất Hủ tiên tử đại biến, dùng ra tất cả vốn liếng muốn ngăn cản một chưởng này, thực lực của đối phương mạnh hơn ra nàng tưởng.
Vân Chi nào nghe Bất Hủ tiên tử nói gì, không chút do dự, một chưởng vỗ tới, trấn áp Bất Hủ tiên tử.
Bất Hủ tiên tử giận dữ, ra sức phản kháng:
- Nha đầu ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, chớ có cho rằng bản tiên tử sợ ngươi.
- Tiên không thể nhục.
Vân Chi thấy Bất Hủ tiên tử còn muốn phản kháng, nhíu nhíu mày, ném Lục Dương ra bên ngoài thế giới tinh thần, Lục Dương ở chỗ này, nàng không tiện thi triển thủ đoạn.
- Hô ——
Lục Dương cuối cùng rời khoit thế giới tinh thần, trở lại hiện thực, thở ra một hơi, có loại may mắn như vừa đi qua Quỷ môn quan một lần.
Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt gặp Lục Dương lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên hỏi thăm thế nào.
Vừa rồi hai mắt Lục Dương vô thần, ngơ ngác nhìn về phía phía trước, Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt hoảng luống cuống tay chân, không biết nên như thế nào cho phải, về sau lại có một đạo thần hồn bộ dáng của đại sư tỷ từ trên trời giáng xuống, tiến vào trong cơ thể của Lục Dương.
- Không biết rõ.
Lục Dương lắc đầu, không phải hắn không có lòng tin với đại sư tỷ, nhưng đối phương dù sao cũng là Tiên nhân, còn là Tiên nhân thời đại Thượng Cổ, đại sư tỷ từng nói qua thế gian không Tiên, nói rõ nàng khẳng định không phải Tiên nhân.
Hai người đánh nhau, Lục Dương cũng không biết rõ ai thắng ai thua.
- Đại sư tỷ ở đây, cũng không có vấn đề.
Khi Mạnh Cảnh Chu nói lời này cũng không chắc, hắn biết rõ đại sư tỷ rất mạnh, nhưng đến tột cùng mạnh cỡ nào, không biết rõ.
- Được rồi, vào đi.
Rất nhanh Lục Dương đã nghe thấy tiếng của đại sư tỷ vang lên trong cơ thể, âm thanh hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.
Lục Dương lại lần nữa trở lại không gian tinh thần, nhìn thấy Bất Hủ tiên tử cao cao tại thượng bị đánh rất thê thảm, cố gắng giải thích cho đại sư tỷ mình là người tốt.
- Ta thật vất vả phục sinh, chỉ đang đùa một chút với hậu bối, ta là nữ tử, sao lại đoạt xá nam tu, Hoàng Đậu Đậu ta cũng là người muốn mặt, sẽ không làm chuyện mất mặt như thế.
- Lại nói, ta là tiên hồn, thân thể của Trúc Cơ kỳ cũng tiếp nhận không được lực lượng của ta.
Đại sư tỷ lẳng lặng nhìn Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu, qua không biết bao lâu, mới có đáp lại.
- Nha.
Xem như tin tưởng lí do thoái thác của Bất Hủ tiên tử.
…
- Ngươi thật gọi Hoàng Đậu Đậu?
Lục Dương nửa tin nửa ngờ hỏi.
Bất Hủ tiên tử mặt nghiêm:
- Tiểu bối, phàm nhân há có thể xưng hô tiên danh của bản tọa, ngươi phải gọi bản tọa là Bất Hủ tiên tử.
- Cho nên Bất Hủ tiên tử ngươi thật gọi Hoàng Đậu Đậu?
Bất Hủ tiên tử sụp đổ.
- Tên là cha mẹ đặt, ta cũng không thể đổi.
Vân Chi đánh gãy đối thoại không có chút dinh dưỡng của hai người:
- Nói một chút đi, ngươi đều làm cái gì, ra ngoài hai tháng đã bị Tiên nhân quân lên người.
Bất Hủ tiên tử uốn nắn sơ hở trong lời nói của Vân Chi:
- Chú ý cách dùng từ của ngươi, ta không phải quấn lấy hắn, ngươi nói như ta là nữ nhân si tình vậy.
Đáp lại Bất Hủ tiên tử chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Vân Chi, Bất Hủ tiên tử nghĩ nghĩ, mình vừa mới phục sinh, tiên hồn nhỏ yếu, hoàn toàn không biết gì về bên ngoại, không cần thiết chọc một địch nhân.
Nhưng mình nói thế nào cũng đường đường là Tiên nhân, là tồn tại quát tháo phong vân ở thời kỳ Thượng Cổ, nên có khí tiết vẫn phải có, mình nên tỏ ra thái độ cường ngạnh một chút, cảnh cáo cho đối phương biết mình không phải dạng dễ khi dễ.
- Ngài tùy ý.
Lục Dương nhìn thoáng qua Bất Hủ tiên tử đàng hoàng, đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của đại sư tỷ, thành thành thật thật bàn giao thu hoạch của hơn một tháng đến nay.
- Cũng không làm cái gì. Chính là Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt tìm tới ta, nói trên núi quận Diên Giang có một đầu Hổ yêu, làm hại một phương, giết đầu Hổ yêu này có thể nhận được điểm cống hiến. Ba người chúng ta hợp lại, cảm thấy đây là nhiệm vụ kiếm bộn không lỗ, liền đi.
- Rất thuận lợi giết chết Hổ yêu, giết xong đến khi kiểm kê vật liệu phát hiện Hổ yêu có liên hệ đến Ma giáo, chúng ta thuận theo manh mối tìm tới Ma giáo, nhìn có thể giết mấy cái Ma giáo đồ, vì dân trừ hại hay không.
- Về sau chúng ta nghe nói Ma giáo nhận người, cho nên thuận thế chen vào một cước, thăm dò sâu cạn, không nghĩ tới vận khí rất tốt, ba người chúng ta đều đi vào.
- Sau khi đi vào, người phụ trách của Ma giáo nơi đó rất coi trọng chúng ta, để chúng ta làm chấp sự.