Chương 1630: Khuyên nhủ
Chương 1630: Khuyên nhủChương 1630: Khuyên nhủ
Lưu Thiên Dương và Diệp Chính đồng loạt bịt miệng Lục Dương lại: - Hai tên tiểu tử các ngươi muốn øì? Vừa rồi là ai đánh nhau ác liệt nhất, khiến dãy núi bị tàn phá nặng nề như vậy? Hai chúng ta chỉ biết đứng đó bị đánh thôi, giờ lại bảo chúng ta đi sửa?
- Kỳ thực, chúng ta có thể bỏ tiền ra thuê Di Sơn Điền Hải tông sửa chữa mà. Lưu Thiên Dương nhún nhường thương lượng, trong lòng cực kỷ không muốn tự mình động thủ. Dù sao hắn cũng là tu sĩ Hợp Thể kỳ, sao có thể đi làm những việc như vậy chứ?
Bọn họ thật sự không thể nào hiểu nổi, rõ ràng sau Pháp Thiên Tượng Địa và pháp tướng hợp thể, lực công kích và phòng ngự đã tăng lên đến mức có thể chống lại tu sĩ Hợp Thể kỳ rồi, vậy mà Lục Dương vẫn có thể dễ dàng hóa giải như không có chuyện øì xảy ra?
Đây là yêu pháp gì vậy?
- Không được, hiện tại chúng ta đang làm việc cho Di Sơn Điền Hải tông, kết quả lại phải tự mình làm việc sao?
- Vậy thì ta mặc kệ, dù sao ta đã đưa ra giải pháp rồi, linh thạch ta cũng có thể chỉ trả.
Lưu Thiên Dương bày ra bộ dạng - đã chết thì còn sợ øì nữa- , hắn không tin Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có thể làm øì được bọn họ. Lục Dương thổ dài, tốt bụng khuyên nhủ: - Hai vị tiền bối chắc cũng biết « Tu Tiên Nguyệt Báo » là do Vấn Đạo tông chúng ta xuất bản, tại hạ bất tài, đang phụ trách nội dung của nguyệt báo.
Lưu Thiên Dương khựng lại, hắn biết « Tu Tiên Nguyệt Báo » là do Vấn Đạo tông xuất bản, nhưng thật sự không biết là do Lục Dương phụ trách. Trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
- Ta nghĩ hai vị tiên bối chắc cũng không muốn trên báo chí xuất hiện những dòng chữ như 'Hai vị tu sĩ Hợp Thể kỳ Lưu Thiên Dương và Diệp Chính, bất chấp sự khuyên can của nhân viên ngoại biên Di Sơn Điền Hải tông, cố ý ấu đả, khiến dãy núi Thương Lan bị tàn phá nặng nề, sau đó lại tuyên bố sẽ chỉ trả linh thạch để Di Sơn Điền Hải tông tự mình sửa chữa.
Khóe mắt Lưu Thiên Dương giật giật, nghe nói Bất Ngữ lão tặc rất ít khi về Vấn Đạo tông, cũng chưa từng dạy bảo Lục Dương điều øì, vậy mà tiểu tử này lại có thể nghĩ ra những chiêu trò thâm độc hơn cả Bất Ngữ lão tặc. Hắn và Diệp Chính đều là những nhân vật có tiếng tăm, nếu những lời này truyền ra ngoài thì mặt mũi bọn họ biết giấu vào đầu?
Mạnh Cảnh Chu tiến lên một bước, tiếp lời: - Ngược lại, nếu hai vị tiền bối tự mình sửa chữa dãy núi Thương Lan, trên báo chí sẽ viết 'Chứng kiến dãy núi Thương Lan bị tàn phá, hai vị tu sĩ Hợp Thể kỷ Lưu Thiên Dương và Diệp Chính đã chủ động đứng ra sửa chữa, nêu cao tinh thần gương mẫu cho các tu sĩ khác noi theo..
Có đôi khi Lục Dương bế quan không kịp xuất bản báo chí, Mạnh Cảnh Chu sẽ phụ trách phần nội dung. Hai người phối hợp án ý, khiến cho sự nghiệp báo chí ngày cảng phát triển.
Diệp Chính: -...
Trước kia ta cứ tưởng những øì viết trên báo chí đều là sự thật, giờ mới biết... hình như cả hai phiên bản đều là sự thật. - Được được được, chúng ta sửa, chúng ta sửa.
Lưu Thiên Dương vội vàng lên tiếng, sợ Lục Dương lại đưa ra những lời đe dọa nào khác.
Diệp Chính thầm than trong lòng: Ta biết ngay mà, những øì Bất Ngữ lão tặc viết trong Bình thư đều không phải sự thật, nhưng không ngờ hai tên tiểu tử này lại gian xảo đáng sợ đến vậy.
Lưu Thiên Dương am hiểu pháp thuật hệ Thổ, việc sửa chữa hoàn cảnh đối với hắn mà nói vô cùng dễ dàng. Diệp Chính cũng không chỉ am hiểu pháp thuật hệ Thủy, pháp thuật hệ Mộc cũng có chút am hiểu, đủ để ứng phó với việc sửa chữa dãy núi.
Lưu Thiên Dương và Diệp Chính không nhớ rõ dãy núi Thương Lan ban đầu trông như thế nảo, may mà Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vừa mới sửa chữa xong, nên vẫn còn nhớ rõ hình dáng ban đầu của dãy núi.
Nhìn hai vị đại năng Hợp Thể kỳ đang miệt mài sửa chữa, Lục Dương cảm thấy các tu sĩ Đại Hạ đánh nhau thật sự không quan tâm đến hậu quả, động một tí là long trời lở đất, khiến cho khối lượng công việc của Di Sơn Điền Hải tông tăng lên gấp bội.
- Chắc chắn lúc trước Tam trưởng lão cũng có tâm trạng như chúng ta bây giờ. Hắn để chúng ta đến Di Sơn Điền Hải tông chính là muốn chúng ta trải nghiệm cảm giác của hắn lúc đó.
Lục Dương suy đoán, rốt cuộc cũng hiểu được mục đích của Tam trưởng lão. Không ngờ Tam trưởng lão tuy có về ngốc nghếch, nhưng thực chất lại là người vô cùng tâm lý.
- Tam trưởng lão thật sự nghĩ như vậy sao? Ta thấy không giống lắm. Bất Hủ tiên tử nghi ngờ hỏi. Là khách khanh của Vấn Đạo tông, nàng cũng có thể gọi Tam trưởng lão là Tam trưởng lão.
Nàng cảm thấy Tam trưởng lão trông thế nào thì tính cách như thế đấy, hoàn toản không giống như những øì Lục Dương nói.
Lục Dương nghiêm mặt, với tư cách là đế sư, hắn phải sửa chữa quan niệm sai lắm của Bất Hủ tiên tử: - Thánh thượng, người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Ngoại hình không đại diện cho tính cách. Ví dụ như Thánh thượng, người có ngoại hình đáng yêu, ngây thơ, hoạt bát, nhưng thực chất lại là một vị minh quần thông minh, tâm tư kín đáo, đúng không?
Bất Hủ tiên tử tưởng tượng, đúng là như vậy. Nàng tuy đáng yêu nhưng cũng rất thông minh. Tiểu Dương Tử nhìn người thật chuẩn xác, xem ra Tam trưởng lão và nàng là cùng một loại người.
- Đúng rồi, quên hỏi hai vị tiền bối, rốt cuộc hai vị có thù oán øì mà phải đại động can qua như vậy? Lục Dương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi.