Chương 1631: Gần nhất tông môn khả năng...
Chương 1631: Gần nhất tông môn khả năng...Chương 1631: Gần nhất tông môn khả năng...
Diệp Chính võ võ đỉnh núi: - Không có thù oán øì cả. Cả hai chúng ta đều là người của Thiên Hà tông, lão tông chủ muốn thoái vị, cả hai chúng ta đều có thể kế nhiệm chức vị tông chủ, cho nên mới quyết định đánh nhau một trận, ai thắng sẽ làm tông chủ. Lưu Thiên Dương liếc nhìn Lục Dương, cười đây ẩn ý: - Theo quy định, đáng lẽ ra ngươi phải làm tông chủ mới đúng.
- Ta? Không được, không được. Lục Dương hoảng sợ xua tay, hắn sao có thể làm tông chủ của Thiên Hà tông được chứ?
Diệp Chính nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Lục Dương, không khỏi cười ha hả: - Chỉ đùa chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy. - Hôm nay chúng ta tiêu hao quá nhiều linh lực rôi, hẹn ngày khác tái chiến vậy.
Sửa chữa xong dãy núi Thương Lan, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tạm biệt Diệp Chính và Lưu Thiên Dương, sau đó tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo. Trên đường đi, Lục Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền thảo luận với Mạnh Cảnh Chu: - Ngươi nói xem, rất nhiều tu sĩ đánh nhau không quan tâm đến hậu quả, phá hoại hình dạng mặt đất. Lần này may mà có chúng ta giúp đỡ, Di Sơn Điền Hải tông mới có thể giải quyết ổn thỏa. Nếu nửa tháng sau chúng ta mới đến, không biết Khổng tông chủ và mọi người sẽ phải vất vả đến mức nào? - Đúng vậy.
Mạnh Cảnh Chu gật đầu đồng ý.
Cả hai đều là người trọng tỉnh trọng nghĩa, tuy chỉ ở Di Sơn Điền Hải tông có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng đã xem nơi này như nhà của mình.
- Hay là chúng ta làm như vậy đi, sau này gặp tu sĩ nào đánh nhau thì khuyên nhủ bọn họ, biết đầu có thể thay đổi được tập tục chiến đấu bừa bãi, phá hoại hoàn cảnh của bọn họ.
- Được.
Hoàn thành nhiệm vụ, hai người thuận lợi trở về Di Sơn Điền Hải tông. Khổng tông chủ nhìn báo cáo nhiệm vụ mà hai người Øiao nộp, trên mặt đây vẻ nghi hoặc.
- Ý của các ngươi là, trên đường làm nhiệm vụ, các ngươi tình cờ gặp một số tu sĩ đánh nhau, sau khi được các ngươi khuyên nhủ, những tu sĩ này đã nhận ra việc phá hoại hoàn cảnh sau khi chiến đấu là vô cùng sai trái, cho nên đã chủ động đề nghị đánh nhau trên trời hoặc dùng văn đấu thay cho võ đấu? - Đúng vậy.
[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu gật đầu, nhiệm vụ lần này có thể nói là hoàn thành xuất sắc.
Khổng tông chủ đầy đầu dấu chấm hỏi, từ khi nào mà tu sĩ Đại Hạ lại dễ nói chuyện như vậy? Rõ ràng bản thân hắn đã nhiều lần lên tiếng kêu gọi, đích thân khuyên nhủ, nhưng đều không có tác dụng. Các tu sĩ luôn cho rằng đánh nhau mà không phá hủy vài ngọn núi thì không được gọi là đánh nhau, sao đến lượt Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thì lại dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ thân phận tông chủ Di Sơn Điền Hải tông của hắn không bằng hai tên tiểu tử này sao? - Các ngươi không có dùng vũ lực uy hiếp bọn họ chứ?
- Khổng tiên bối, người xem thường chúng ta quả rồi. Đây là do chúng ta may mắn, gặp được toàn những người biết điều, hiểu chuyện. Ta và lão Mạnh nhất trí cho rằng hành vi của bọn họ rất đáng được biểu dương, nên đưa lên báo để mọi người cùng học tập.
Trong một tòa cung điện nguy nøa, từng bóng người lần lượt an tọa, tổng cộng có hơn mười người.
Hơn mười người này đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, có người là chúa tể một phương, có người là trưởng lão tông môn, có người là lão tổ thế gia, tất cả đều là cường giả Hợp Thể kỳ.
- Chắc hắn mọi người đều đã rõ lý do tại sao hôm nay ta lại triệu tập mọi người đến đây. Chủ nhân cung điện, đồng thời cũng là người tổ chức lần này chậm rãi lên tiếng.
- Chẳng phải là vì hai tên tiểu bối Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu kia dùng báo chí uy hiếp chúng ta, bắt chúng ta phải kiểm chế khi chiến đấu sao? Một tên cường giả tức giận nói, hắn ta đang đánh nhau hãng say thì bị ép phải dừng lại, cảm giác vô cùng khó chịu.
- Nào chỉ có báo chí, hai tên tiểu tử đó còn nắm giữ một loại cấm thuật vô danh nào đó, có thể khiến quy tắc trở nên vô hiệu.
- Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!
- Ngay cả Bất Ngữ lão tặc năm xưa cũng chưa từng làm được đến mức này, quả nhiên là 'con hơn cha là nhà có phúc'!
- Không thể xem bọn chúng là những tiểu bối Hóa Thần kỳ bình thường được nữa.
- Vậy mọi người có biện pháp gì không? Chăng lẽ chúng ta cứ để mặc cho hai tên tiểu bối đó uy hiếp hay sao?
Chủ nhân cung điện tức giận hỏi, đây mới chính là mục đích hắn ta triệu tập mọi người đến đây.
- Hay là chúng ta cứ mặc kệ bọn chúng, cứ coi như lời bọn chúng nói là gió bên tai!
- Vấn đề là chúng ta đánh không lại bọn chúng. Nhất là sau khi bọn chúng thi triển Kim Thân La Hán, tuy nhìn có vẻ tà dị nhưng lực phòng ngự lại vô cùng mạnh mẽ, dùng hết sức cũng không đánh thủng.
- Hay là cứ để bọn chúng tùy tiện đưa tin, chúng ta sẽ một mực khẳng định những gì bọn chúng viết đều là giả?
- Ngươi nghĩ sao vậy? Dân chúng đều tin những gì viết trên báo chí.
- Cái ý tưởng nøu ngốc đó là ai nghĩ ra vậy? Chúng ta khẳng định thì có tác dụng øì? Ai mà biết được chúng ta nói gì? Hay là ngươi có cách nào truyền lời chúng ta đến khắp nơi trên Đại Hạ này?
- Vậy chúng ta cũng làm báo?
- Vô dụng thôi. Bốn đại tiên môn còn có cả triều đình đều làm báo, ngươi xem thử báo nào bán chạy nhất? Chẳng phải là báo của Vấn Đạo tông sao? - Ai mà nói không phải chứ? Nghe nói Vấn Đạo tông còn nắm giữ một phương pháp ¡in ấn đặc thù nào đó, tốc độ in ấn nhanh hơn rất nhiều so với các thế lực khác, hơn nữa còn không chịu truyền ra ngoài.
Mọi người bản luận một hồi, cuối cùng đều nhìn nhau, bất lực thở dài. Hai tên Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu kia quả thực chính là những con nhím gai góc, không thể động vào, còn khó giải quyết hơn cả Bất Ngữ đạo nhân năm xưa.