Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1632 - Chương 1632: Gần Nhất Tông Môn Khả Năng...

Chương 1632: Gần nhất tông môn khả năng... Chương 1632: Gần nhất tông môn khả năng...Chương 1632: Gần nhất tông môn khả năng...

Có lẽ là do Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thường xuyên ra tay nghĩa hiệp, hết lòng giúp đỡ mọi người, nên tin tức về việc bọn họ khuyên can các tu sĩ từ bỏ chiến đấu đã lan truyền khắp nơi. Hoặc cũng có thể là do rất nhiều sự việc trùng hợp xảy ra cùng một lúc.

Tóm lại, sau khi Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu hoàn thành nhiệm vụ trở về, số lượng nhiệm vụ của Di Sơn Điền Hải tông đã giảm đi đáng kể, không còn xứng với thực lực của hai người bọn họ nữa. Khổng tông chủ thấy vậy liền muốn nhân cơ hội này chỉ dạy cho hai người một số kỹ xảo nhỏ bé, kết quả lại phát hiện ra rằng hai người bọn họ đã nắm giữ được Pháp Thiên Tượng Địa và pháp tướng một cách tương đối thành thạo, chỉ cần luyện tập thêm là được, căn bản không cần đến những kỹ xảo nhỏ bé của ông.

Những nhiệm vụ trong khoảng thời gian này bao øồm cả việc sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa và pháp tướng, có thể giúp người ta tôi luyện bản thân rất tốt. Ngay cả bản thân Khổng tông chủ cũng không thể nào nghĩ ra được một kế hoạch dạy học nào hoàn hảo như vậy.

- Xem ra vận khí của hai ngươi thật sự không tệ. Khổng tông chủ không khỏi cảm thán, có lẽ đây chính là thiên phú của những kẻ được mệnh danh là thiên kiêu chăng?

- À, còn một chuyện nữa, gần đây tông môn có thể sẽ ðặp chút chuyện, hai ngươi chú ý an toàn một chút.

- Gặp chuyện? Di Sơn Điền Hải tông chúng ta có thể gặp chuyện øì được chứ? Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu khó hiểu hỏi.

- Tiểu Tãn nói nó có linh cảm chẳng lành, cảm thấy tông môn sắp có chuyện xảy ra, còn mua rất nhiều bảo hiểm. Nhưng linh cảm chẳng lành đó là gì thì nó không nói rõ.

Khổng tông chủ lo lắng nói, vì quá tin tưởng đại đồ đệ của mình, nên hắn cũng không hỏi rõ nguyên nhân. - Vâng, chúng ta sẽ chú ý an toản.

Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu hành lễ cảm tạ sự quan tâm của Khổng tông chủ.

Mấy ngày sau đó, các đệ tử Di Sơn Điền Hải tông thường xuyên nhìn thấy hai bóng người cao lớn đi đi lại lại trong tông môn. Hai người bọn họ thậm chí còn có thể dùng pháp lực nâng cả một dòng sông lên cao, không để một giọt nước nảo rơi xuống, trình độ khống chế pháp lực và lực lượng ngày càng tỉnh diệu. Phương Tãn đứng từ xa nhìn mà không khỏi cảm thán.

Thiên phú Pháp Thiên Tượng Địa của hắn ta cũng được coi là khá cao, nhưng tốc độ tiến bộ lại không thể nào sánh bằng Lục Dương. V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Hắn ta mỉm cười đi tới chào hỏi: - Lục sư đệ, Mạnh sư đệ.

- Phương sư huynh, có chuyện øì vậy? Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu buông dòng sông trong tay xuống, xoay người đi về phía Phương Tãn.

Mỗi bước chân của Lục Dương đều để lại phía sau một luồng linh lực trắng xóa như sương mù, thân hình hắn ta cũng dần dân thu nhỏ lại trong quá trình đi chuyển.

Khi Lục Dương đi đến trước mặt Phương Tãn, thân hình hắn ta đã khôi phục lại kích thước ban đầu, luồng linh lực trắng xóa phía sau lưng trông vô cùng thân bí. Phương Tãn do dự một chút, sau đó nói ra mục đích chuyến này: - Là thế này, ta nghe sư phụ nói hai vị sư đệ rất biết ăn nói, đã khuyên can được rất nhiều tu sĩ từ bỏ chiến đấu, giúp tông môn giảm thiểu rất nhiều nhiệm vụ.

- Trước kia sư phụ cũng từng muốn khuyên can, nhưng đều không có tác dụng. Trước kia ta cũng từng có ý định như vậy, nhưng sau khi nghe nói sư phụ cũng không thành công, ta liền từ bỏ ý định đó.

- Bây giờ nhìn thấy hai vị sư đệ đã làm được, ta liền muốn học hỏi một chút xem hai vị sư đệ đã khuyên can như thế nào, để ta có thể tham khảo.

- Vừa hay trong tay ta có một nhiệm vụ, là hai tên tu sĩ Hóa Thần kỳ muốn quyết đấu. Hai vị sư đệ có thể đi cùng ta để khuyên can bọn họ một chút, để ta có cơ hội quan sát học hỏi hay không?

- Cái này... Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đều lộ ra vẻ do dự. Phương pháp của bọn họ, Phương Tẵn sư huynh không học được đầu.

Hơn nữa, nói thẳng ra như vậy chẳng phải là đang làm tổn thương lòng tự tin của Phương Tẵn sư huynh sao? Suốt một tháng qua, Phương Tẵn sư huynh đối xử với bọn họ rất tốt, mọi yêu câu đều cố gắng đáp ứng, từ chối thẳng thừng như vậy thật sự là quá mất mặt mũi.

Mạnh Cảnh Chu cắn răng nói: - Cũng được, vậy chúng ta thử xem sao. Nhưng mà phương pháp của chúng ta cũng không phải lúc nào cũng hữu hiệu, Phương Tẵn sư huynh đừng nên kỳ vọng quá nhiều.

- Đương nhiên, đương nhiên.

Cả ba người lập tức lên đường. Trên đường đi, Phương Tẫn giải thích rõ ràng tình huống cho hai nØười.

- Hai người muốn quyết đấu lần này là Trần Á Trùng và Hạ Võ, đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ. Trần Á Trùng là một kẻ nghiện cờ bạc, nợ nân chồng chất, đến mức bán hết cả tài nguyên tu luyện cũng không đủ trả nợ, cuối cùng phải mượn của Hạ Võ một trăm vạn linh thạch.

- Kết quả là đến hạn trả nợ, Trần Á Trùng không những không trả tiền mà còn đề nghị để Hạ Võ đánh hắn ta một trận, coi như trừ nợ. Nếu Hạ Võ vẫn chưa hả giận thì đánh thêm mấy trận nữa.

- Hạ Võ cảm thấy đánh một trận thì chưa đủ hả giận, nhất định phải đánh cho Trần Á Trùng nằm bẹp dí trên mặt đất, sau đó ném xuống sông đánh tiếp mới hả giận, cho nên mới đến tông môn phát hành nhiệm vụ, yêu câu tông môn phái người đến dọn dẹp chiến trường.

Lục Dương nghe xong thì nhíu mày, Mạnh Cảnh Chu cũng lộ ra vẻ mặt tương tự. Xem ra tình huống lần này không thể nào dùng phương pháp khuyên can thông thường để giải quyết được. Chẳng lẽ bảo lão Mạnh thay Trần Á Trùng trả một trăm vạn linh thạch đó sao? Như vậy thì đâu còn là nêu gương sáng nữa?

- Sao ngươi không chịu bỏ linh thạch ra?

Mạnh Cảnh Chu tức giận nÓI.

Lục Dương ngẩn người: - Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì vậy?

- Tất cả những øì ngươi nghĩ đều viết hết lên mặt rồi!

- Lần sau ta sẽ chú ý.
Bình Luận (0)
Comment