Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 181 - Chương 181: Phần Mộ

Chương 181: Phần mộ Chương 181: Phần mộ

Chương 181: Phần mộ

Chỉ Xích Thiên Nhai, một loại pháp thuật không gian được lưu truyền rộng rãi nhưng không người có thể học được, môn pháp thuật này cơ hồ đạt đến bản chất của không gian, người không phải ngộ tính cao, cơ duyên lớn thì không thể học.

Sau khi học thành, tiêu dao tự tại, thiên hạ to lớn, cũng có thể tùy ý tiến về.

- Cho nên địa điểm ngươi vừa rồi nghĩ tới là bên bờ vực, địa điểm thật độc đáo.

Bất Hủ tiên tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy tên tiểu bối mà đang tá túc này quả thật không tầm thường, pháp thuật khó như Chỉ Xích Thiên Nhai mà lập tức đã học được.

- Độc đáo cái quỷ, ta vừa rồi nghĩ đến Thiên Môn phong, đây là địa phương gì?

Lục Dương kêu to, cho dù ai đột nhiên xuất hiện ở trên không vách núi cũng sẽ không tỉnh táo.

Quan trọng nhất chính là hắn đang rơi xuống.

Nếu là rắn rắn chắc chắc đập xuống đất, thịt nát là kết quả tốt nhất.

Bất Hủ tiên tử nghe vậy, thần sắc lập tức thay đổi, nếu Lục Dương xảy ra chút gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tiểu nha đầu kia sẽ đánh mình hồn phi phách tán.

- Nhanh nhanh nhanh, nhanh để cho ta khống chế thân thể ngươi, ta cứu ngươi đi lên.

Đối mặt với thời khắc nguy cấp này, Lục Dương làm sao cũng không thể ký thác hi vọng vào trên người Bất Hủ tiên tử chưa từng có chút đáng tin, tốc độ hắn rơi xuống càng lúc càng nhanh, nhất định phải nghĩ biện pháp bình ổn rơi xuống đất.

Lục Dương hít sâu hai cái, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, dưới chân đen kịt một mảnh, cái gì đều nhìn không thấy, cũng không tồn tại vấn đề như sợ độ cao.

- Chỉ Xích Thiên Nhai!

Lục Dương cầu nguyện pháp thuật mới học xong có thể truyền tống mình về, đây là kết quả tốt nhất.

Lục Dương đang rơi trong nháy mắt biến mất, xuất hiện ở trên không vách núi.

Lục Dương: - ...

Xem ra tạm thời là không trở về được, không sao, hắn còn có loại phương án thứ hai.

- Thành Thốn!

Lục Dương rút nhỏ thân thể, quần áo vẫn là lớn nhỏ như ban đầu, hắn cố gắng bắt lấy bốn góc quần áo, hình thành dù nhảy đơn sơ, tốc độ rơi lúc này mới giảm đi.

- Hô ——

Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hai bên đều là vách đá dốc đứng, Lục Dương ở giữa lảo đảo tung bay, tâm tình có chút thấp thỏm, không biết rõ đợi chờ mình sẽ là cái gì.

- Mau nhìn, bên kia vách đá có thứ gì đó nhô lên, giống như là một khối bình đài, ngươi hạ xuống nơi đó!

Bất Hủ tiên tử kêu lên.

- Ở đâu, ta làm sao không nhìn thấy?

Lục Dương nhíu mày.

- Bên trái, ở bên trái, cự ly thần thức ngươi phóng ra ngoài không có xa bằng ta, ta trông thấy xa hơn so với ngươi.

Lục Dương dựa theo phương hướng Bất Hủ tiên tử chỉ huy cập bến, quả thật đáp xuống một chỗ đài đá.

Chân đạp trên mặt đá, Lục Dương mới chính thức thư giãn, vừa rồi thật sự là hù chết hắn.

- Ngươi vừa rồi thật đang thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai?

Bất Hủ tiên tử hồ nghi nhìn Lục Dương, nàng thi triển qua rất nhiều lần, làm sao một lần đều chưa từng gặp qua tình huống tương tự.

- Hẳn là... Như thế.

Lục Dương cũng không phải rất xác định, hắn hiện tại rất nghi ngờ về thiên phú pháp thuật của mình, biết mình không thể toàn đẩy trách nhiệm lên trên người đại sư tỷ về việc học lệch.

Mình cũng có một bộ phận trách nhiệm.

- Tốt xấu cũng là pháp thuật không gian đường đường chính chính, còn là pháp thuật không gian truyền tống mình ra ngoài.

Lục Dương tự an ủi mình.

Mà Lục Dương tu luyện Chỉ Xích Thiên Nhai còn có một chỗ tốt.

Tu sĩ tu luyện pháp thuật không gian sợ nhất gặp được địch nhân khác tu luyện pháp thuật không gian, đối phương biết tính toán ra vị trí ngươi muốn truyền tống, theo đuổi không bỏ, phi thường khó chơi.

Lục Dương hoàn toàn không cần phải lo lắng loại tình huống này, dù sao chính hắn đều không biết rõ mình sẽ truyền tống đi nơi nào.

- Nói ra thì nơi này là nơi nào?

Lục Dương ngẩng đầu nhìn trời, vách đá dốc đứng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời xanh, căn bản phân biệt không ra vị trí.

Cũng không biết rõ cách Vấn Đạo tông bao xa, hoặc là nói nơi này vẫn còn ở trong Trung Ương đại lục sao?

- Đang ở đâu cũng không sợ.

Bất Hủ tiên tử động viên cho Lục Dương.

- Có bản tiên hộ giá hộ tống, không xảy ra được chuyện gì.

Lục Dương cảm thấy dựa vào Thần Tiên không bằng dựa vào chính mình, tối thiểu nhất thì mình còn biết mình có bao nhiêu cân lượng, Thần Tiên không biết rõ.

- Đi bên trong xem một chút đi, nơi này tựa như là một động phủ.

Bất Hủ tiên tử giật giây.

- Cũng tốt.

Lục Dương vừa đi vào động phủ, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến ‘Phanh’ một tiếng, là hai cánh cửa đá khép lại.

Cửa đá không biết dùng chất liệu gì chế thành, Lục Dương cắn răng, dùng ra lực lượng chín trâu hai hổ cũng không thể rung chuyển mảy may.

Thần sắc Bất Hủ tiên tử đầy ngưng trọng:

- Đừng uổng phí sức lực, cánh cửa này là đại năng luyện chế thành, không phải một Trúc Cơ kỳ như ngươi có thể rung chuyển.

Theo cửa đá khép kín, động phủ lúc đầu đen như mực trực tiếp đen đến cái gì đều không nhìn thấy.

Đang lúc Lục Dương muốn dùng Tam Vị Chân Hỏa chiếu sáng xung quanh, chỉ thấy hai bên chợt sáng lên hào quang nhỏ yếu.

- Dạ minh châu?

Hai bên lối đi động phủ kéo dài bày đầy đá dạ quang.

Bình Luận (0)
Comment