Chương 184: Chủ nhân của mộ huyệt
Cái đồ chơi này là viết cho Cương Thi nhìn sao?
- Ngươi nhìn, trong mộ phòng có thật nhiều vật bồi táng, đều là bảo vật!
Bất Hủ tiên tử kinh hô.
Lục Dương cúi đầu, thật đúng là thế, bảo vật rực rỡ muôn màu, nhìn ra được chủ nhân ngôi mộ khi còn sống rất giàu có, nhưng không biết rõ vì sao lại chọn mộ thất ở chỗ này.
- Ừm? Quyển sách đang sáng lên?
Lục Dương kinh ngạc nhìn tâm đắc trộm mộ trong tay.
- Quyển sách này đã trải qua luyện chế?
Ánh sáng trong sách nhắm ngay một kiện ngọc thạch trong đám vật bồi táng, ánh sáng quét qua trên dưới, dường như đang giám định giá trị của khối ngọc thạch này.
Lục Dương sững sờ, trái tim phanh phanh đập mạnh trong lòng ngực, chẳng lẽ gia chủ Thượng gia cho mình một kiện pháp khí giám định khó lường?
Chỉ gặp ánh sáng trong sách bao phủ lại vật bồi táng, bên trong màn sáng xuất hiện sáu chữ to:
- Tù có thời hạn năm năm.
Ánh sáng lại thay đổi, bao phủ một kiện vật bồi táng khác, là một thanh Thanh Đồng đoản kiếm sắc bén, chữ trên màn sáng lại lần nữa biến hóa:
- Tù có thời hạn bảy năm.
Lục Dương: - ...
Gia chủ Thượng gia ngươi đến cùng cho ta một bản sách gì vậy?
Bất Hủ tiên tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đây chính là sách hiện tại đang lưu hành à, thêm được một kiến thức a.
Mắt thấy màn sáng muốn hiện lên mấy chữ ‘Ở tù chung thân’, Lục Dương bộp một tiếng khép lại tâm đắc trộm mộ, màn sáng lóe ra thời hạn thi hành án mới biến mất.
Lúc này Lục Dương không thể lại dùng cái cớ ‘Đây là sự đặc sắc của thời đại’ để giải thích, công năng của quyển sách này quả nhiên có chút không hợp thói thường, mà bên trong không hợp thói thường mang theo một tia hợp lý, lộ ra càng thêm không hợp thói thường.
Cũng may Bất Hủ tiên tử hứng thú nhanh đi cũng nhanh, nàng rất nhanh đã bị vật bồi táng hấp dẫn, thời kỳ Thượng Cổ cách hiện tại quá xa, quy cách, kiểu dáng của các loại vật bồi táng đều có chỗ biến hóa.
Tỉ như mọi người thời kỳ Thượng Cổ cho rằng sau khi chết sẽ tiến về Cửu U, nếu muốn ở Cửu U bảo trì uy phong như khi còn sống, cần dùng người làm vật bồi táng, lúc hậu nhân mở ra phần mộ của Thượng Cổ đại năng, thường có thể nhìn thấy xương trắng chất đống làm vật bồi táng, hiện tại mọi người trở nên văn minh, đổi người sống thành binh tượng.
Cái này khiến Bất Hủ tiên tử nhớ tới một ít chuyện:
- Ta nhớ được Ứng Thiên Tiên lúc ban đầu chính là vật bồi táng của lão gia hỏa nào đó, cũng may Ứng Thiên Tiên vận khí tốt, dựa vào giả chết lừa dối quá quan, vẫn còn sống khi bị mang vào phần mộ.
- Sau khi tiến vào phần mộ, hắn giải trừ thuật giả chết, tùy ý thu hoạch ở trong phần mộ, thu được số lượng lớn thảo dược cùng pháp bảo, lão gia hỏa tin tưởng vững chắc mình sẽ chuyển thế, cho nên cất giữ nhiều loại thiên tài địa bảo cải thiện thể chất trong huyệt mộ, tất đều để Ứng Thiên Tiên được lợi.
- Mượn cơ hội tẩy tinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt, cải thiện thể chất, sau đó đào thoát từ trong mộ, sau đó kỳ ngộ không ngừng, nội tình tăng trưởng, thanh danh dần dần lên, bộc lộ tài năng trong thế hệ thanh niên, trở thành một trong những nhân vật chính của đại thế, miễn cưỡng có tư cách trở thành đối thủ của ta.
Lúc đầu Lục Dương cảm thấy Ứng Thiên Tiên đại khái là tồn tại rất mạnh, nghe được miễn cưỡng có tư cách làm đối thủ của Bất Hủ tiên tử, quả quyết kéo hắn đến trình độ cùng Bất Hủ tiên tử.
- Tiên cũng phân đẳng cấp sao? Tiên nhân, Thiên Tiên cái gì?
Lục Dương hỏi.
Bất Hủ tiên tử biết rõ Lục Dương hiểu lầm, giải thích nói:
- Danh hào Ứng Thiên Tiên là Ứng Thiên, thân phận là tiên, cho nên xưng hô hắn là Ứng Thiên Tiên.
- Ứng Thiên Tiên cho rằng mình Ứng Thiên mà sinh, thuận theo thiên mệnh, chính là nhân vật chính của thiên địa, khi đại thế đến, hắn tự xưng là Ứng Thiên.
- Tiên là không có đẳng cấp phân chia, đạo quả của mọi người đều không tương đồng, khó mà phân ra cao thấp, như thế nào phân ra đẳng cấp?
Bất Hủ tiên tử để Lục Dương hiểu rõ một chuyện —— nguyên lai Bất Hủ tiên tử vẫn có chỗ dùng.
Đáng tiếc Trung Ương đại lục không có lịch sử khảo thí, nếu không Lục Dương làm sao cũng có thể thi ra điểm cao nhất.
Hay là thành tích của Lục Dương cũng không lý tưởng, người ra đề mục đều nói Lục Dương trả lời đều là sai, trải qua hắn nghiên cứu trên trăm năm, thời kỳ Thượng Cổ hẳn là như thế nào như thế nào, người xung quanh đều đang cười nhạo Lục Dương vô tri, còn dám chất vấn đáp án của người ra đề, thật sự là không biết trời cao đất rộng.
Lúc này, Lục Dương lộ ra thân phận túc chủ của Bất Hủ tiên tử, đánh mặt trước mặt mọi người, toàn trường yên tĩnh, rốt cuộc không người dám chất vấn cách nhìn của Lục Dương về thời kỳ Thượng Cổ.
Cảm giác thật thoải mái.
Lục Dương đều đã nghĩ kỹ tràng cảnh trang bức, chính là không có đất dụng võ.
Bất Hủ tiên tử không tiếp tục giảng về chuyện ở Thượng Cổ, có chút hăng hái quan sát các loại vật bồi táng.
Lục Dương không có buông lỏng cảnh giác, tiếp tục học tập tri thức trộm mộ:
- Làm một tên trộm mộ, cần thường xuyên bảo trì cảnh giác, cho dù tìm tới thất chính, tìm thấy vật bồi táng trong thất chính, cũng không thể phớt lờ, có chút mộ chủ rất chán ghét mình bị người quấy rầy, sẽ thiết lập cạm bẫy ác độc ở thất chính, cần phải xem chừng...