Chương 201: Lập trường xoay chuyển (1)
Quái vật ngoài cửa sổ không xuất hiện, tối nay bình an.
Ngày thứ hai giờ Tỵ rời khỏi khách sạn, Lục Dương để ý thấy cửa phòng đối diện từ màu nâu biến thành màu đen, hai tên thương gia vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng, cười cười chào hỏi một tiếng với Lục Dương.
【 Mười sáu: Tiến vào cửa màu đen, không được nói, cũng không được ăn đồ bên trong】
Ánh mắt Lục Dương tập trung đến, hai tên thương gia đã không cần tuân thủ quy tắc bình thường.
Mạnh Cảnh Chu nhịn không được hỏi:
- Đêm qua ai trong các ngươi cầu cứu thế?
Hai tên thương gia nghi hoặc, biểu cảm không hề giống giả bộ chút nào:.
- Cầu cứu? Ai cầu cứu?
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đoán không được tình huống của thương gia, không muốn nhiều lời, vội vàng rời đi.
Ban ngày hôm nay, hai người vẫn luôn quan sát quan sai từ xa, phát hiện quan sai một ngày chỉ ăn một bữa cơm, hơn nữa còn phải là bánh bao thịt. Mạnh Cảnh Chu từng trộm một cái bánh bao thịt, sau khi mở ra trông thấy bên trong ngoại trừ thịt tay, mơ hồ còn có cả móng tay và lông tóc.
Đám quan sai sau khi ăn cơm xong, sẽ hành tẩu ở trên đường, xua đuổi đám người chẳng khác gì đuổi vịt, có xui xẻo không để ý quay đầu, sau đó chết thảm rồi cũng được phục sinh.
Bọn họ để ý thấy, đám quan sai đi khắp tiểu trấn, chỗ duy nhất không đi đó là khu vực gần tư thục.
Lục Dương trải rộng địa đồ, đây là do hắn vẽ được khi đi dạo tiểu trấn hôm qua, trên bản đồ đánh dấu chỗ xuống xe, khách sạn, tư thục, tiệm may, tiệm thuốc, quan phủ. Địa đồ vẽ một lời khó nói hết, tin tức tốt là đồ mình vẽ mình đương nhiên có thể xem hiểu.
- Xem ra quy tắc bọn hắn tuân thủ không giống nhau, cũng không phải bền chắc như thép.
Mạnh Cảnh Chu cười nói, đây là một tin tức tốt, chỉ cần xem vận dụng tin tức này như thế nào thôi.
Lúc đi trên đường cái, hai người nhìn xuyên qua cửa sổ giấy, để ý thấy trong nhà tranh có bóng người hiện lên.
Quy tắc yêu cầu 【 Trước giờ Hợi, không thể trở về nhà tranh hoặc khách sạn 】, người bên trong nhà tranh không biết làm cái gì.
- Xem ra cái trấn nhỏ này còn có rất nhiều quy tắc mà chúng ta không biết. Thân phận khác nhau cần tuân thủ các quy tắc khác nhau, Lục Dương cảm thấy Hợp Thể cổ đại thật sự nhàn đến phát hoảng.
- Tiên tử, có thể nhìn thấy tình huống phía ngoài không, sư phụ ta đánh thế nào?
Bất Hủ tiên tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ:.
- Sư phụ ngươi cảm ngộ rất sâu về kiếm đạo, lấy một chọi bốn cũng không rơi vào thế hạ phong. Lục Dương gật đầu, vậy hắn an tâm rồi.
Hai người trở lại khách sạn, Lục Dương lại viết xuống một hàng chữ trên tờ giấy, đưa cho lão bản khách sạn:
- Ngươi tới từ bên ngoài?
Mạnh Cảnh Chu ở một bên nhìn, hiểu rõ ý của Lục Dương, trên quy tắc nói người địa phương không thể để lộ chuyện tiểu trấn cho người ngoài, nhưng lão bản khách sạn lại có thể, điều này nói rõ khách sạn lão bản không phải là người địa phương.
Lão bản khách sạn không ngờ Lục Dương lại hỏi vấn đề này, viết xuống một chữ - phải.
Lục Dương viết:
- Người bình thường hay là tu sĩ?
Lão bản viết: - Luyện Khí tầng chín.
Lục Dương viết: - Làm sao biến thành lão bản khách sạn?
Lão bản viết: - Ta không thể nói.
Lục Dương viết: - Ngươi có phải tuân thủ quy tắc giống chúng ta không? Cụ thể là quy tắc gì?
Lão bản viết: - Ta phải tuân thủ 【Quy tắc khách sạn Bố Y Trấn 】, quy tắc cụ thể không thể nói cho các ngươi biết.
Lục Dương lại viết: - Muốn rời đi không?
Tay phải lão bản run lên một cái: - Muốn.
Lục Dương lấy ra thân phận ngọc bài: - Hai người chúng ta là đệ tử Vấn Đạo tông, không may rơi vào đây, cũng muốn rời đi.
Biết được là đệ tử Vấn Đạo tông, lão bản càng thêm kích động, dùng tay run rẩy viết: - Các ngươi cần gì?
Lục Dương viết: - Cởi quần áo màu trắng của ngươi xuống.
Lão bản khách sạn nhìn thấy yêu cầu của Lục Dương, đầu tiên là sững sờ, không ngờ Lục Dương đưa ra yêu cầu này.
Quy tắc mà hắn phải tuân theo có【Cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của khác, ngoại trừ việc trái luân thường đạo lý 】, cũng không đề cập không thể cởi quần áo.
Lão bản khách sạn cởi quần áo màu trắng xuống, đưa cho Lục Dương. Lục Dương cất kỹ quần áo, cùng Mạnh Cảnh Chu về phòng.
Bị gõ cửa hai ngày, hôm nay đến lượt chúng ta.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu cười đầy lạnh lùng.
…
Giờ Hợi đến, cả gian khách sạn chỉ có Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu hai vị khách nhân.
Tiểu nhị cửa hàng dẫn theo lưỡi búa từ lầu ba xuống tới, trên lưỡi búa còn có máu, chưa ngưng kết, đang từng giọt rơi xuống, không biết là ai.
Hắn nhếch miệng lên một nụ cười, cứ việc lỡ đi vào tiểu trấn, bị ép tuân thủ quy tắc, nhưng quy tắc này chưa chắc không phải một cơ hội, một cơ hội để hắn phóng thích bản tính.
Hắn đã quên đi vào Bố Y trấn bao lâu, cũng nhớ không rõ giết bao nhiêu người.
Hai người này cũng là vận khí tốt, Bố Y trấn khắp nơi là hố, hai người vậy mà không có trúng cạm bẫy, một mực sống đến bây giờ, trước có vài nhóm khách nhân không có vận khí tốt như vậy, bọn hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết đường cũng không tin quy củ, rất nhanh đã toàn quân bị diệt.