- Ta nghe nói Ứng Thiên Tiên là Ứng Thiên mà sinh, bởi vậy gọi tên Ứng Thiên, có chuyện như vậy sao?
Bất Hủ tiên tử khoát tay:
- Tất cả đều là khoác lác, Ứng Thiên Tiên tiểu tử này xuất thân từ một bộ lạc cấp thấp, thời kỳ Thượng Cổ phi thường xem trọng xuất thân, cho dù Ứng Thiên Tiên thuở thiếu thời triển lộ tài hoa cũng có người phía sau nghị luận, nói hắn xuất thân không đủ, mệnh cách không đủ, bất quá là phong quang nhất thời, ngày sau tất nhiên vẫn lạc.
- Ứng Thiên Tiên viện cho mình cái danh Ứng Thiên ra đời, nghe qua còn rất giống chuyện như vậy.
- Kỳ Lân Tiên nghe nói hắn tự xưng Ứng Thiên, bắt đầu không thích, Kỳ Lân là sủng nhi của thiên địa, cũng coi là con của trời, bắt đầu xung đột với Ứng Thiên Tiên.
- Hai người vì thế còn đánh qua một trận, Kỳ Lân Tiên mắng Ứng Thiên Tiên là sinh mổ, quá trình xuất sinh không có chút thuận lợi, lão thiên căn bản không muốn sinh hắn.
- Ứng Thiên Tiên mắng Kỳ Lân Tiên là có mẹ nuôi không có mẹ dạy, đương nhiên, từ một loại ý nghĩa nào đó, Ứng Thiên Tiên thực sự nói thật.
Lục Dương một mặt quái dị, tiên nhân đều là nhân vật rất cao cao tại thượng, làm sao đến bên trong miệng của ngươi lại giống như du côn lưu manh?
- Hai người đánh tới cuối cùng cũng không có phân ra thắng bại, vẫn là ta đứng ra điều giải, nói tết tới mà còn đánh cái gì mà đánh, đến chỗ của ta ăn cơm đi, ta vẫn còn có chút mặt mũi, bọn hắn nghe xong lời này, lập tức không đánh nữa.
- Hai người cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, đánh xong hợp lại, dù sao đều là sinh ra cùng một mẹ, không bằng kết bái.
Khâu Tấn An tự động không để ý đến đoạn Bất Hủ tiên tử khoe khoang, cảm thấy đây là mê sảng, truy hỏi:
- Sau đó bọn hắn liền kết bái?
- Không, sau đó bọn hắn bởi vì tranh luận ai là đại ca lại đánh nhau.
Khâu Tấn An: - ...
Hắn rất sớm trước kia đã nghe nói qua, Ứng Thiên Tiên cùng Kỳ Lân Tiên ở thời kỳ Thượng Cổ không hợp nhau, nhiều lần ra tay đánh nhau, nguyên nhân xuất thủ lại rất bí ẩn vì có nhiều lời đồn, nhưng quan điểm chiếm cứ chủ lưu là ở giữa hai Tiên nhân có tranh đấu đại đạo, tranh giành Tiên đạo, khởi nguyên từ hư vô mờ mịt nhưng lại xác thực ảnh hưởng đến lý luận vạn vật, mâu thuẫn không thể điều hòa.
Trên cổ tịch còn ghi chép, hai người xuất thủ trong vũ trụ, không giữ lại chút nào, ma diệt một mảnh khu vực nào đó, tinh thần cùng linh khí đều biến mất.
Kết quả, hai người bởi vì chuyện này mà đánh nhau?
Làm sao không phải rầm rộ Thượng Cổ giống như ta nghĩ chứ?
Đài quan chiến, hai vị tông chủ giao lưu tri thức cổ, trên quảng trường diễn võ, đệ tử hai phe đã bắt đầu đọ sức.
...
Đăng tràng đầu tiên chính là tuyển thủ của Vấn Đạo tông —— Mạnh Cảnh Chu, cùng tuyển thủ của Ngũ Hành tông —— Đỗ Học Nghệ.
Vị tuyển thủ Đỗ Học Nghệ này thật rất không đơn giản, theo nhân sĩ Ngũ Hành tông giới thiệu, tuyển thủ Đỗ Học Nghệ có kim linh căn, thân thể hắn được thiên chùy bách luyện, rèn luyện đủ kiểu, vững như sắt thép, càng là tập được Bôn Lôi Quyền pháp, một đôi thiết quyền không thể phá vỡ, vung vẩy như gió, trút xuống như mưa.
Tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu càng khó lường, theo tông chủ Lục Dương không nguyện ý lộ ra tính danh giới thiệu, tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu có độc thân linh căn trăm năm khó gặp, ra vào kỹ viện mà không nhiễm, có thể nói thân tàn chí kiên, khiến người khâm phục.
Xảo diệu chính là, tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu cũng là một vị thể tu, mà còn bái vào môn hạ của Tam trưởng lão, đại năng thể tu tiếng tăm lừng lẫy của Tu Tiên giới, không biết hai vị dũng sĩ hôm nay sẽ mang đến cho chúng ta biểu hiện đặc sắc ra sao, chúng ta hãy rửa mắt mà đợi.
Hai vị tuyển thủ đã đứng trên lôi đài tranh tài, song phương đối mặt, một phương ánh mắt cao ngạo, một phương ánh mắt hèn mọn, tuyển thủ Đỗ Học Nghệ hiển nhiên có chút không thích ứng ánh mắt hèn mọn của đối phương, thua trận.
Lần đầu giao phong, tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu đã dựa vào khí thế không muốn mặt thắng nhỏ một bậc.
Tranh tài sắp bắt đầu, tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu đi tới chỗ trọng tài, hắn muốn làm gì?
Hắn lấy ra cực phẩm linh thạch, hắn vậy mà công nhiên hối lộ trọng tài trước mặt mọi người.
Trọng tài từ chối Mạnh Cảnh Chu tuyển thủ hối lộ, cũng cho hắn một tấm thẻ vàng!
Tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu tựa hồ hiểu lầm về hành vi của trọng tài, cứ nghĩ trọng tài muốn dùng thẻ vàng đổi lấy linh thạch của mình.
Trọng tài xuất thủ! Trọng tài xuất thủ với tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu.
Trọng tài tựa hồ biết mình không thể xuất thủ đối với tuyển thủ, trọng tài tự cho mình một tấm thẻ đỏ, tự phạt mình đi xuống.
Lần tranh tài này quả nhiên biến ảo khó lường, tranh tài còn chưa bắt đầu, đã đổi một vị trọng tài.
Tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu thấy mình thất bại cũng không nhụt chí, hắn không ngừng cố gắng, vậy mà lựa chọn hối lộ tuyển thủ Đỗ Học Nghệ.
Tuyển thủ Đỗ Học Nghệ hiển nhiên chưa từng gặp qua loại chiến trận này, lộ ra chân tay luống cuống, cũng may tông chủ Khâu Tấn An nhìn chăm chú để hắn thanh tỉnh, quả quyết từ chối yêu cầu vô lý của tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu.
Trọng tài mới tựa hồ kiến thức rộng rãi, dùng thẻ vàng lần nữa cảnh cáo tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu.
Tuyển thủ Mạnh Cảnh Chu rốt cục thành thành thật thật bắt đầu tranh tài.