Giáo chủ rời khỏi mật thất, vội vàng triệu tập ba vị phó giáo chủ cùng các trưởng lão, nhưng Phó giáo chủ trình diện chỉ có một người Kim phó giáo chủ, sau khi nghe ngóng mới biết rõ, Lưu, Cao hai vị phó giáo chủ cầm tiên bảo đi Vấn Đạo tông dâng mạng.
- Bọn hắn vì tranh quyền đoạt thế, ngay cả mạng cũng không cần!
Giáo chủ nghiến răng nghiến lợi, có thể đoán được ý nghĩ của hai kẻ đần kia, đơn giản là muốn làm ra thanh danh ở Vấn Đạo tông, thề tranh đoạt vị trí Giáo chủ.
Nhưng các ngươi đi chỗ nào không tốt, hết lần này tới lần khác đi Vấn Đạo tông?
Có mệnh đi vào, các ngươi có mệnh đi ra không?
- Hiện tại cách thời gian Ngũ Hành tông viếng thăm Vấn Đạo tông kết thúc qua bao lâu rồi?
- Vừa mới nửa ngày, còn không có hồi âm.
Giáo chủ hít sâu một hơi:
- Không cần chờ tin tức, khẳng định là bị Vấn Đạo tông bắt được, nói không chừng Vấn Đạo tông đã biết được vị trí tổng bộ của chúng ta.
- Vì kế hoạch hôm nay chỉ có một.
- Đầu hàng?
Giáo chủ giận dữ:
- Đầu cái rắm! Ngươi gặp qua Ma giáo nào đầu hàng chính đạo chưa?
- Vậy chúng ta sáng tạo lịch sử?
Giáo chủ cố gắng nhịn xuống xúc động bóp chết tên trưởng lão này, nói:
- Tranh thủ thời gian di chuyển trận địa, đi đến cứ điểm dự bị số năm.
- Nha.
Giáo chủ vì phòng ngừa chuyện cao tầng bị bắt lộ ra vị trí tổng bộ cùng vị trí cứ điểm dự bị, để mỗi một vị Phó giáo chủ chỉ biết rõ vị trí của một cứ điểm.
Tỷ như Lưu phó giáo chủ biết là cứ điểm dự bị số ba, còn Cao phó giáo chủ biết là cứ điểm dự bị số bốn.
Thời gian hai tháng ngắn ngủi đã muốn chuyện từ cứ điểm thứ hai đến cứ điểm thứ ba, cũng đều là bởi vì Vấn Đạo tông.
Bất Hủ giáo có động tác rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã thu thập xong đồ, tiến về cứ điểm dự bị số năm.
Giáo chủ đi mật thất thăm dò:
- Tiên nhân, là ta xách ngài đi, hay là chính ngài đi?
Bất Hủ tiên nhân: - ...
Tình trạng ăn bữa hôm lo bữa mai bây giờ là chuyện gì xảy ra?
…
- Đại sư tỷ, đây chính là kế hoạch của ngươi?
- Tự nhiên.
- Lưu, Phó hai người chỉ biết rõ cứ điểm dự bị số ba và số bốn, Bất Hủ giáo nhất định sẽ di chuyển đến cứ điểm dự bị số năm, tạm thời không thể được biết vị trí cứ điểm dự bị số năm.
- Cho nên cần ba người các ngươi dựa theo lý do ta đã nói, lừa gạt sự tín nhiệm của Đường Vân Sinh, để hắn mang theo các ngươi tiến về cứ điểm tiếp theo, Bất Hủ giáo rút lui vội vàng, xung quanh cứ điểm trước đó khẳng định sẽ có ám tử do Bất Hủ giáo lưu lại, nói cho không có người nhận tin tức, như thế nào tiến về cứ điểm dự bị.
- Ba người các ngươi cùng Đường Vân Sinh xuất hiện ở gần đó, khẳng định sẽ khiến giáo đồ Bất Hủ giáo chú ý, theo Bất Hủ giáo, ba người các ngươi có khả năng bị Vấn Đạo tông bắt, trở thành phản nội ứng, không thể tín nhiệm.
- Nhưng Đường Vân Sinh khác biệt, người Bất Hủ giáo biết rõ Đường Vân Sinh một mực tiềm phục ở bên ngoài Vấn Đạo tông, sẽ không bị Vấn Đạo tông bắt, có thể tín nhiệm, hắn mang theo ba người các ngươi đi đến cứ điểm cũ, Bất Hủ giáo mới có thể tiếp nhận các ngươi, nói cho các ngươi biết vị trí chân chính của cứ điểm.
- Mục đích cuối cùng nhất của kế hoạch là để các ngươi thu hoạch tín nhiệm của Bất Hủ giáo.
Bất Hủ tiên tử ở một bên nghe được liên tiếp gật đầu, cảm thấy chủ ý này rất hay.
...
Đường Vân Sinh trốn ở địa điểm tụ hợp đã được ước định sẵn cách Vấn Đạo tông không xa, lo lắng chờ đợi tin tức của Phó giáo chủ.
Hắn trơ mắt nhìn thấy Vấn Đạo tông đưa tiễn Ngũ Hành tông, nhưng như cũ không có nhìn thấy cái bóng của Phó giáo chủ, thầm nghĩ một tiếng hỏng bét.
- Xong xong, Lưu phó giáo chủ cùng Cao phó giáo chủ bọn hắn nhất định bị Vấn Đạo tông ghê tởm bắt được.
Đường Vân Sinh đợi trọn vẹn một cả ngày, lúc này mới đợi thấy ba người Lục Dương chạy trối chết.
- Làm sao chỉ có ba người các ngươi, mấy người Lưu phó giáo chủ đâu?!
Đường Vân Sinh quơ quơ bả vai Lục Dương.
Hai mắt Lục Dương thất thần, nghe được Đường Vân Sinh quát hỏi, hốc mắt ướt át, bờ môi run rẩy, oa một tiếng khóc to.
- Lưu phó giáo chủ, Lưu phó giáo chủ bọn hắn... Bọn hắn thất thủ! Lúc ấy Lưu phó giáo chủ dùng ra tiên bảo, muốn thi triển thần công, không nghĩ tới bên trong Vấn Đạo tông có cao thủ ẩn tàng, có thể chống cự uy lực của tiên bảo, đại chiến với mấy người Lưu phó giáo chủ.
Mạnh Cảnh Chu suy nghĩ tình huống bi thảm lúc đó, cũng khóc to nói:
- Mấy người Lưu phó giáo chủ dù cận kề cái chết vẫn không hàng, sống sờ sờ bị đám người Vấn Đạo tông đánh chết.
Man Cốt chỉ khóc, nửa ngày nói không ra lời —— hắn quên thoại.
Ba người khóc không kềm chế được, vừa nhìn đã biết là rất thật tâm.
- Cái gì!
Đường Vân Sinh không thể tin, đặt mông ngồi liệt trên mặt đất.
Hai Phó giáo chủ, năm cao tầng, toàn bộ luân hãm trong Vấn Đạo tông, như thế nào bàn giao cho Giáo chủ đây?
- Nhưng tại sao ba người các ngươi không có chuyện gì?
Đường Vân Sinh ý thức được vấn đề, phó giáo chủ cùng các cao tầng thông qua quán đồ nướng của ba người bọn họ tiến vào Vấn Đạo tông, Vấn Đạo tông khẳng định sẽ hoài nghi bọn hắn.