Lục Dương cố gắng ổn định cảm xúc, nói:
- Lưu phó giáo chủ in xuống ấn ký vào trong đầu của chúng ta, ngụy trang chúng ta thành khôi lỗi bị tinh thần lực cường đại của phó giáo chủ khống chế, Vấn Đạo tông lúc này mới buông tha cho chúng ta.
- Vậy ba người các ngươi hẳn là nên tiếp tục tiềm phục ở bên trong Vấn Đạo tông mới đúng.
Đây là ba nội ứng khó có được nha.
Lục Dương lắc đầu:
- Chúng ta trải qua loại chuyện này, coi như không phải lỗi của chúng ta, người bên ngoài cũng dung không được chúng ta, sinh ý rớt xuống ngàn trượng, khắp nơi ở phía sau đều là chỉ trỏ, Vấn Đạo tông đã không có chỗ cho chúng ta dung thân.
Đường Vân Sinh vỗ vỗ bả vai của Lục Dương: - Làm khó các ngươi.
Lục Dương bộc lộ chân tình, bên trong ánh mắt lộ ra một tia cừu hận, tiếp tục nói:
- Hiến thân vì Bất Hủ giáo, cái này cũng không có gì. Nhưng ta nhất định không thể bỏ qua cho phản đồ.
- Phản đồ?
Mạnh Cảnh Chu dùng sức gật đầu, bên trong ánh mắt cũng có cừu hận cùng hung lệ:
- Kế hoạch của mấy người Lưu phó giáo chủ hoàn mỹ như thế, lại có chúng ta làm nội ứng, nếu không phải có phản đồ, sao mấy người phó giáo chủ lại thất bại chứ.
- Trước khi Lưu phó giáo tại vẫn lạc, bí mật truyền âm nói cho chúng ta thân phận của phản đồ, để chúng ta nhất định phải an toàn trở lại Bất Hủ giáo, bắt được phản đồ.
Thần sắc Đường Vân Sinh đầy ngưng trọng: - Phản đồ là ai?
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, tập kích bất ngờ Vấn Đạo tông là hành động bí mật, chỉ có mấy người như vậy trong giáo biết được, đều là quyền cao chức trọng, hoài nghi ai cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Lục Dương nói ra thân phận của phản đồ:
- Vị phó giáo chủ thứ ba, Kim phó giáo chủ!
- Là hắn!
Đường Vân Sinh quát to một cái, hắn nghĩ lại, cảm thấy hợp tình hợp lý.
Hết thảy chỉ có ba vị phó giáo chủ, hai vị phó giáo chủ ngã xuống, vị trí Giáo chủ sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống trên người cuối cùng.
Hết thảy đều thuyết phục.
- Đi, chúng ta mau báo cáo chuyện này cho Giáo chủ!
Đường Vân Sinh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, việc này không nên chậm trễ, tranh thủ thời gian xuất phát.
Ba người hiện tại bên cạnh hắn không còn là nội ứng, mà là nhân chứng.
Đường Vân Sinh mang theo ba người cưỡi phi thuyền, bay nhanh về phía Nam Bộ, đến một thành trì cỡ lớn nào đó liền xuống thuyền, lại dẫn ba người đi đến một khu rừng núi cách thành trì chừng ba trăm dặm.
- Đường Tuần Sát sứ, tổng bộ ở ngay chỗ này sao?
Lục Dương cảm thấy đây giống như là di tích của một động thiên, chẳng lẽ cứ điểm trước đó ngay ở chỗ này sao?
Đường Vân Sinh lộ ra một nụ cười lạnh tàn nhẫn:
- Ba gia hỏa không biết sống chết, còn muốn đi tổng bộ? Nói không chừng chúng ta còn chưa đi đến tổng bộ đã bị sát thủ mà Kim phó giáo chủ phái ra làm thịt rồi.
- Ai có thể cam đoan phía sau chuyện này không có ý của giáo chủ chứ? Hoặc là Giáo chủ vì ổn định Bất Hủ giáo, nhắm mắt nhắm mũi để Kim phó giáo chủ kế hoạch thật tốt, xử lý chúng ta.
- Nếu chúng ta đi tổng bộ, đó chính là sinh tử khó liệu, tự chui đầu vào lưới.
- Trận đánh cờ giữa các cao tầng đều rất hung hiểm, ai cuốn vào thì người đó sẽ chết, lão tử không nguyện ý lẫn vào những chuyện này.
- Biện pháp an toàn nhất hiện trSMuiHfoZẶại chính là làm thịt ba tên ranh con các ngươi, lão tử chạy trốn tới một nơi không ai biết.
Đường Vân Sinh rất lý trí, bắt được nội ứng? Cái này quan hệ gì với hắn? Thân là ma tu, bảo mệnh mới là ưu tiên hàng đầu.
Tùy tiện tìm một nơi dã ngoại hoang vu, giết ba người bọn hắn lại nghiền thành xương tro, Bất Hủ giáo lại có quan hệ gì với hắn.
Hắn thân là Nguyên Anh kỳ, có thể dễ như trở bàn tay giết ba oắt con Trúc Cơ kỳ.
Lục Dương: - ...
Mạnh Cảnh Chu: - ...
Man Cốt: - ...
Chênh lệch với kế hoạch của đại sư tỷ đưa ra có chút lớn nha, bước thứ hai đã xảy ra vấn đề.
Xác thực nhận được tín nhiệm của Đường Vân Sinh, nhưng cái này không có nghĩa là Đường Vân Sinh nguyện ý mang ba người bọn hắn đi Bất Hủ giáo.
- Đại sư tỷ, làm sao bây giờ?
Bên trong không gian tinh thần, Lục Dương hỏi thăm đại sư tỷ, còn có cao chiêu gì?
Vân Chi vẫn lộ ra thần sắc lạnh lùng trước sau như một, chỉ là đối mặt với vấn đề của Lục Dương, ánh mắt nàng có chút lơ lửng không cố định, lập tức lại nhìn thẳng Lục Dương, nhàn nhạt mở miệng.
- Không sao, hết thảy đều ở trong kế hoạch.
ÁAnh mắt đại sư tỷ biến hóa rất nhỏ, nhưng Lục Dương thường xuyên sinh hoạt chung một chỗ với đại sư tỷ, rất mẫn cảm đối với loại biến hóa này.
Cái này rõ ràng chính là biểu hiện của chột dạ.
Lục Dương chợt nhớ tới một chút chuyện cũ, tỉ như trước đây khi để cho mình Luyện Thể, đại sư tỷ sẽ dùng nước sôi cho mình tắm, tỉ như đại sư tỷ một mực để cho mình dùng đậu hũ tu luyện, tỉ như nàng tự động xem yêu cầu của Nguyệt Quế tiên cung là cầu hôn mình.
Đại sư tỷ là một người không rành thế sự.
Nhìn nàng giống như nắm hết thảy trong lòng bàn tay, làm việc trầm ổn mà lại hoàn mỹ, kì thực là bởi vì nét mặt của nàng từ đầu đến cuối đều không thay đổi, mới cho người ta loại ảo giác này.