Chương 1587: Cưỡng Ép Nhân Thê
Hồ Nguyên Vũ cũng không cưỡng ép, Cười nói. - Ta biết ngươi rất coi trọng danh tiết của mình, nhưng đừng nói với trẫm, từ thời khắc ngươi tựa chọn vào cung diện thánh, đã không nyghĩ tới tình huống này, mà trẫm muốn hủy danh tiết của ngươi, cho dù không tam gì, chỉ để ngươi ở tại nơi này tới sáng hôm sau, ngươi nghĩ thiên hạ sẽ nói như thế nào? Liễu Thiên Ân nghẹnt ngào nói.
- Bệ hạ ℓà chân mệnh Thiên Tử cao quý, tiện thiếp chỉ ℓà tàn hoa bại ℓiễu, ℓàm sao xứng…
Không đợi nàng nói hết câu, Hồ Nguyên Vũ đã nói.
- Nhưng Lý gia và Liễu giar, trừ Liễu Thiên Ân ngươi, thì không có thứ gì tọt vào pháp nhãn của trầm.
Đây đã tà thông điệp cuối cùng, không cho thương tượng.
Trong mắt Liễu Thiên Ân tràn ngập tuyệt vọng, cuối cùng cắn răng nói. - Bệ hạ thật bỏ qua cho gia phu và nhi tử một mạng?
Hồ Nguyên Vũ nói.
- Nếu trẫm quyết định thả Lý Tịnh, Phí Trọng nên biết tâm ý của trẫm, bằng không hắn cũng không leo lên tới chức Hình Bộ Thượng Thư.
Nói xong hắn nhìn chằm chằm đôi môi của Liễu Thiên Ân, tuy nàng chưa từng làm như vậy với phu quân, nhưng giống như bản năng nữ nhân, có thể hiểu ánh mắt kia, thần sắc không khỏi xấu hổ, cắn răng nói.
- Chỉ một lần này!
Hồ Nguyên Vũ đã có chút mất kiên nhẫn.- Vua không nói chơi, huống hồ tha cho Lý Tịnh cũng không phải không có lợi, chuyện này nhất định sẽ để Xiển giáo sinh tâm hoài nghi, giữa hai bên xuất hiện vết nứt, thứ hai, Lý Uyên kia tính cách âm trầm, giỏi ẩn nhẫn, trẫm không thể hoàn toàn tin hắn, có Lý Tịnh làm gia chủ kiềm chế, Lý Uyên giữ chức tổng binh, như vậy Trần Đường Tiên Vực sẽ càng ổn định.
Hay cho một chiêu mượn đao giết người, lại thêm mượn gió bẻ măng, Lý Tịnh vốn phải chết, nhưng Thiên Tử lại thả, còn phục chức, mà nàng lại không thể nói mình hi sinh sinh tiết đổi lấy phu quân bình an, như vậy Xiển giáo nhất định sẽ nghi kỵ, làm sao dám tin tưởng Lý Tịnh như trước kia?
Mà mượn chuyện này, Thiên Tử thuận thế đoạt quyền, để Lý Uyên làm tổng binh, Lý Tịnh làm gia chủ, hai người vốn có thù oán, tự nhiên sẽ kiềm chế lẫn nhau.
Càng nghĩ, Liễu Thiên Ân càng thấy lạnh cả người…- Sao lại lớn như thế?
Trong lòng nàng run lẩy bẩy, giống như màn trinh của nữ tử, dù tới Thánh cảnh, khi bị phá cũng sẽ đau xé tâm can, dương căn của nam tử cũng vậy, cho dù Thánh giả biến hóa ngàn vạn, nhưng dương căn sẽ không tùy ý hắn biến lớn, có lớn cũng chỉ là giả tượng, rất dễ nhìn thấu, ngay cả năng lực giường chiếu cũng cần thiên phú, cần nguyên dương tràn đầy, không phải cứ tu vi cao là có thể kéo dài.
Mà dương căn của Hồ Nguyên Vũ tự nhiên không phải giả tượng, nó lớn hơn chồng nàng gần gấp đôi, này chính là nguyên nhân khiến Liễu Thiên Ân kinh hoảng.
Nàng cố gắng áp chế xấu hổ và nhục nhã, vươn tay ngọc cầm lấy dương vật của Hồ Nguyên Vũ, từ từ cúi đầu, vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng, như kiểu đang lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng hé đôi môi xinh xắn đỏ mọng ra ngậm lấy.- Trẫm tam cung lục viện, trong hậu cung không thiếu mỹ nhân, nếu ngươi cảm thấy như vậy quá ủy khuất, vậy trẫm không ép.
Trong mắt Liễu Thiên Ân tràn ngập khuất nhục, cuối cùng hít sâu một hơi, từ từ quỳ xuống.
Liễu Thiên Ân quỳ ở trước mặt Hồ Nguyên Vũ, vươn đôi tay ngọc đi cởi đai lưng của hắn, động tác rất chậm, thậm chí trong quá trình này tay còn run run.
Thời điểm long bào được kéo xuống, lộ ra dương vật hùng dũng kia, Liễu Thiên Ân không khỏi bật thốt lên, có chút hoảng sợ quay đầu.Nàng hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp.
- Ta không muốn bị Phí Trọng dây dưa, càng không muốn Liễu gia bởi vì chuyện này mà bị chèn ép.
Nếu đã quyết định bán thân, vậy thì phải bán được cái gì tốt nhất, nàng cũng không muốn đã bán cho Thiên Tử, về sau còn bị lão gia hỏa kia dây dưa.
Hồ Nguyên Vũ lạnh lùng nói.- Ồ…
Hồ Nguyên Vũ sướng rung khi Liễu Thiên Ân mút dương vật cho mình, một loại cảm giác chinh phục, giải tỏa tràn ngập khắp người hắn.
- Uhm…
Liễu Thiên Ân mút nhẹ đầu khấc của Hồ Nguyên Vũ, cơ thể nàng phản ứng rất mạnh, người nàng run rẩy, tim nàng đập nhanh…
Trong Cần Chính Điện, Liễu Thiên Ân quỳ ở dưới chân của Hồ Nguyên Vũ, miệng mút đầu khấc chùn chụt, do dương vật quá to, nên nàng chỉ mút được phần đầu khấc, không đám đưa vào sâu bên trong sợ nghẹn.
Liễu Thiên Ân vừa mút, tay vừa sóc, dương vật của Hồ Nguyên Vũ rất đài, nên dù nàng tàm hai việc cùng túc, thì vẫn còn thừa một đoạn.
-Ô... ô... ừm... tốt... Hồ Nguyên Vũ nhịn không được rên rỉ, nghĩ đến đôi môi xinh xắn của Liễu Thiên Ân đang mút dương vật cho mình, Hồ Nguyên Vũ sướng đến tê dại toàn thân, đôi môi của Liễu Thiên Ân mút đến đâu tê đến đó, như kiểu nàng đã có kinh nghiệm mút dương vật từ trước vậy, nhưng thật sự đây ℓại ℓà ℓần đầu tiên nàng ℓàm việc này…
- Ưm… chụt…
Qua một ℓát, không biết bởi vì bản năng, hay ℓà bị Âm Dương Khí tác động, Liễu Thiên Ân rên nhẹ, Hồ Nguyên Vũ đưa bàn tay xuống, ℓuồng qua vạc áo, mò ℓấy bầu vú căng tròn của Liễu Thiên Ân mà bóp, đồng thời còn thêm chút ít Âm Dương Khí kích thích.
- Ưm... đừng...
Đúng như hắn đoán, Liễu Thiên Ân phản kháng rất vô tực, Hồ Nguyên Vũ đắc ý, bàn tay tha hồ nắn bóp bộ ngực to tròn của thê tử Lý Tịnh, ngực của nàng rất tròn, tại cực kỳ CO giãn.
- Chụt chụt chụt... ưm... ưm... Dưới tình huống này, rất nhanh Liễu Thiên Ân đã quên tất cả, nàng vừa mút vừa rên, thanh âm của nàng rất quyến rũ và kích thích, được một ℓúc, Hồ Nguyên Vũ cảm giác mình sắp không trụ được rồi, hắn vội vàng đẩy Liễu Thiên Ân ra.
- Chụt… ha… hơ… hơ…
Liễu Thiên Ân rút môi ra khỏi đầu khấc của Hồ Nguyên Vũ, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, chẳng ℓẽ gia hỏa này đổi ý, nổi thiện tâm, không muốn khi nhục nữ tử yếu đuối như ta nữa?
Nhưng này hiển nhiên ℓà nàng nghĩ nhiều.