Chỉ thấy Lý Vỹ nằm trên giường, khắp nơi xung quanh là máu, ngực cắm một cây kéo. Tôi đi tới sờ thử tĩnh mạch, thấy vẫn còn đập yếu ớt, la lên: "Vẫn còn thở, mau cấp cứu!"
Tiểu Đào vội bấm 120, tôi nhìn một lượt quanh phòng, phát hiện tủ quần áo bị mở toang, trong treo đầy quần áo bé gái, trên bàn có đồ trang điểm, lược, lông mi giả... Vết máu còn ấm, nhất định hung thủ chưa chạy xa được.
Tôi mở ô đỏ ra, mượn tổ kỹ thuật cái đèn tử ngoại, bảo Đại Lý cầm soi. Liên tục điều chỉnh bóng ô, trên cầu thang quả nhiên xuất hiện một loạt dấu chân máu mờ mờ.
Tôi và Đại Lý đi theo một mạch tới dưới đường, cuối cùng đến một bụi hoa, phát hiện thi thể nữ nằm trong đó.
Thi thể mặc váy đỏ, cao khoảng 1m50, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hung thủ. Tôi lật cô ta lên, Đại Lý cảm thán một tiếng: "Xinh quá!"
Vương Đại Lý nói không sai, cô gái này có gương mặt xinh tươi, mắt to, nhìn như nhân vật manga, toàn thân cô ta lạnh giá, làn da gần như trong suốt, tái xanh, chính là da người chết. Trên người ngoài cái váy thì không mặc gì, dính một vài vết máu, tôi để ý ngón trỏ tay phải cô ta bị gãy một phần móng.
Lấy tay bắt mạch thử, không có mạch đập, tôi nói với Đại Lý: "Thính cốt mộc."
Đại Lý đáp: "Không mang, dụng cụ ta vứt trong phòng rồi. Tống Dương, cô ta chắc chắn đã chết sao?"
Tôi không biết, trước giờ chưa gặp trường hợp nào như thế này, chợt sau lưng có tiếng bước chân, đám người Hoàng Tiểu Đào chạy tới. Khi trông thấy thi thể nữ này, đám cảnh sát cũng rất xuýt xoa. Tiểu Đào mang túi xách của tôi tới, tôi lấy thính cốt mộc ra, đây là lần đầu tiên tôi khám nghiệm một "thi thể còn sống".
Cẩn thận nghe ngóng, tim không còn đập, nội tạng cũng dừng hoàn toàn, đẩy mí mắt ra, đồng tử cũng giãn, chính xác là một người chết mà.
Để ý thấy hai chân thi thể không được tự nhiên, tôi vén váy lên, phía dưới bị cắm một thanh nhựa, không ít cảnh sát viên cau mày quay đi. Tôi rút thanh nhựa ra, thì ra là một thanh bơm nhiệt cho búp bê, bên ngoài thoa lớp dầu bôi trơn.
Đại khái là Lý Vỹ dùng cái này để làm nóng âm đạo của thi thể, kết quả đột nhiên cô ta sống lại, liền vớ lấy cái kéo chống trả, sau đó đẩy cửa chạy trốn, việc này xảy ra chỉ ít phúc trước khi chúng tôi ập vào.
Tôi nói: "Tản ra, để tôi thử xem có làm cô ta sống lại được không."
Mọi người đồng loạt lùi về phía sau, tôi vặn nút trên thanh bơm nhiệt lên lức cao nhất, cắm trả lại chỗ cũ, đối với thi thể tôi chẳng ngại ngùng gì, bởi trong mắt tôi chỉ là đồ vật.
Tôi căng thẳng chờ đợi, đột nhiên thi thể mở mắt, đồng tử đã giãn nay co lại, vớ ngay lấy một tảng đá đập vào đầu tôi. Hoàng Tiểu Đào la lên thất thanh : "Cẩn thận!"
Toàn bộ quá trình tôi đều dùng động u chi đồng quan sá, thấy cánh tay cô ta giơ lên, liền dựa theo chuyển động của cơ bắp giơ tay ra đỡ, viên gạch văng ra, xẹt qua mũi tôi.
Tôi nói: "Đừng sợ, chúng ta là cảnh sát!"
Cô gái hoảng sợ, lui về phía sau, đột nhiên nhảy qua chậu hoa lảo đảo bỏ chạy. Tiểu Đào hạ lệnh một tiếng, nhân viên cảnh sát liền bao vây hai bên, chỉ thấy bỗng hai mắt cô ta trợn trắng, cứng đờ ngã xuống cái bịch, đầu đập cả vào đất. Ai cũng sợ ngây người, một cảnh sát tiến tới thăm dò hô hấp, nói: "Lại chết..."
Tiểu Đào ra lệnh: "Mang đi đi!"
Thi thể nữ bị mang về cục cảnh sát, rốt cuộc cô ta là nghi phạm hay là xác chết, chẳng ai nói được. Đành phải đặt vào trong phòng xác, giữ lạnh, phái hai cảnh sát thay phiên trông coi.
Lúc này trời cũng sắp tối, Tiểu Đào nói: "Để tôi đưa hai người về trường."
Tôi nói: "Cô cũng mệt rồi, tôi với Đại Lý bắt chuyến xe sớm về là được rồi."
Bận rộn một đêm, Tiểu Đào cũng rất mệt mỏi, cũng chẳng cưỡng cầu. Tôi và Đại Lý bắt chuyến xe sớm, trên đường hắn lăn ra ngủ, về tới ký túc tôi cũng ngủ một mạch tới trưa. Vương Đại Lý bò dậy thở dài: "Đau hết cả mình mẩy, phá án quả là hại sức khỏe."
Tiểu Đào nhắn tin: "Thi thể không sống lại nữa, tôi đang cho người đi điều tra thân phận."
Để hiểu rõ chuyện này, cả chiều tôi vùi đầu ở thư viện, chết lâm sàng thì không hiếm gặp, rất nhiều bệnh về tim và não đều có thể gây ra hiện tượng này. Nhưng cô gái ấy lại chết triệt để như vậy, một chút biểu hiện sự sống cũng không có, chẳng có sách nào ghi chép cả.
Trong một quyển sách tổng bợp những căn bệnh lạ, có địa chỉ email của tác giả, tôi liền viết một email miêu tả về thi thể này, hỏi ông ta. Trong lòng có khúc mắc, cả đêm tôi cứ trằn trọc, chẳng giống như cái tên Đại Lý không tim không phổi đang cùng bạn xem phim.
Sáng hôm sau tôi nhận được email trả lời, nói loại này gọi là chứng bệnh chết lâm sàng ngắt quãng, không được ghi chép trong bách khoa toàn thư của liên hợp quốc, vì cho tới nay mới chỉ có hai trường hợp xảy ra, không được xếp vào một loại bệnh, nguyên nhân bệnh lý cũng không biết rõ.
Theo phỏng đoán của ông ta thì người mắc bệnh này có dị tật bẩm sinh ở hạ đồi trung khu thần kinh thực vật, cho nên thường xuyên cơ thể bị ngưng hoạt động, khiến người bệnh rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Tôi cảm ơn một tiếng, hỏi có cách nào để làm người mắc bệnh này tỉnh lại không?
Tác giả thấy tôi miêu tả người bệnh thì rất hứng thú, hỏi tôi là ai, tôi nói là cảnh sát. Tác giả trả lời thì ra là đồng chí cảnh sát à, theo như anh miêu tả, người bệnh sẽ tỉnh lại trong những quãng thời gian ngắn khi quan hệ tình dục, vậy tôi đề nghị thử dùng Adrenaline 3% tiêm vào dây thần kinh xem.
Ngoài ra, tác giả rất hy vọng sẽ có được tài liệu để nghiên cứu, sự hy vọng này tôi có thể hiểu, bèn nói sẽ thương lượng với cục.
Tôi gọi Đại Lý dậy, tới cục cảnh sát. Biết được tôi muốn thức tỉnh cô gái kia, hắn vô cùng háo hức, cứ như là đang đi gặp nữ thần trong mộng. Tôi nói: "Ngươi có lập trường rõ ràng một chút được không? Cô ta là hung thủ đấy."
Vương Đại Lý đáp: "Người ta rõ ràng là tự vệ, một cô nương xinh đẹp như vậy làm sao có thể ác độc được, Tống Dương, ta cũng nghi ngờ liệu ngươi có cảm xúc không?"
Tôi cười khổ, cứ xinh đẹp thì không thể là người xấu? Logic gì vậy? (Logic của Vozer chứ đâu, xinh là auto vô tội nhá )
Tới cục cảnh sát, phát hiện bên trong rất 'náo nhiệt'. Cả đám côn đồ bị bắt tới, thì ra hai bang hội lại xô xát, đường chủ Hắc Báo bang muốn nhanh chóng báo thù cho lão đại, tối qua quyết chiến với Huyết Lang, còn chém chết ba bốn người.
Tôi thấy Quang trọc trong đám giang hồ, hắn cợt nhả nói: "Tống ca, trùng hợp quá."
Tôi thờ ơ đáp: "Mới được mấy ngày, sao ngươi lại bị bắt vào rồi?"
Quang trọc nói: "Bọn họ vu khống đệ, đệ có phạm tội gì đâu, chỉ là mẫu thuẩn nhỏ lúc ăn thịt nướng thôi."
Cảnh sát áp giải hắn mắng: "Miệng lưỡi trơn tru, chém chết người mà còn nói mâu thuẫn nhỏ, đi mau!"
Vương Đại Lý kinh ngạc: "Được đó Dương tử, còn quen biết cả xã hội đen."
Chúng tôi tìm Tiểu Đào, nàng bù đầu từ tối qua tới giờ muốn sứt đầu mẻ trán, tôi nói rõ ý định, nàng đáp: "Tốt quá, mau phá vụ án này đi, nếu không hai bang hội không có đầu óc này sẽ lại huyết chiến."
Tiểu Đào chọn ra mấy cảnh sát, mang thi thể cô gái tới một gian phòng họp, bởi bây giờ tất cả các phòng, kể cả phòng thẩm vấn cũng chật hết chỗ rồi. Cảnh sát đặt thi thể ngồi lên ghế, còng tay cô ta lại, thi thể cứng ngắc, ngoẹo đầu, tùy ý định đoạt; bầu không khí rất là quỷ dị.
Tôi phấ tay: "Đưa Quang trọc tới đây."
Một cảnh sát giải Quang trọc tới, hắn vừa vào đã nhận ra thi thể này, kinh ngạc không thôi, nói: "Tống ca, huynh thật thần thông quảng đại, tìm được cô ta ở đâu vậy?"
Tôi cười lạnh: "Nói vậy là ngươi biết cô ta?"