Quang trọc ấp úng, Tiểu Đào đập bàn một cái: "Thành thật khai báo!"
Quang trọc đau khổ nhăn nhó: "Bí mật của lão đại ta không thể nói."
Tôi nói: "Không có gì phải giấu hết, chúng ta ở đây đều biết lão đại của ngươi có sở thích băng luyến, hay chính là ai tử thi, đúng không?"
Quang trọc kinh ngạc nhìn mọi người trong phòng, lúc này hắn mới nói ra sự thật. Đừng thấy lão đại của bọn hắn bình thương uy phong lẫm liệt, nhưng ở phương diện kia thì không ổn. Có người nói lão đại của họ bị liệt dương, hoặc khồn thích đàn bà. Trong bang chỉ có những kẻ đặc biệt thân cận mới biết, lão đại không thích người sống.
Quang trọc là thân tín của lão đại, đã từng có lần đêm khuya tới nhà xác nhận đồ. Người ta giao cho hắn một cái túi, trên đường đi một cánh tay rơi ra từ cái túi khiến hắn vô cùng hoảng sợ. Sau này hắn bị giao đi làm việc này mấy lần nữa, dần dần biết được thì ra lão đại ham mê thứ đen tối này, có điều hắn là đàn em trung thành, có chết cũng không nói ra. Lão đại cũng vì thế mới sai hắn đi làm việc này.
Đêm hôm xảy ra vụ án, Quang trọc đang thân mật với một cô gái ở Thiên Hương Các, lão đại sầm mặt đi vào, bảo hắn ra xe bê một thứ vào.
Quang trọc nhìn qua, thì ra là một thi thể nữ, vẻ ngoài như trẻ con, hắn dùng chăn bọc lại mang vào phòng riêng.
Đêm đó lão đại có vẻ rất sảng khoái, Quang trọc túc trực bên ngoài, đến rạng sáng 2h có một đàn em phát hiện trong phòng có mùi máu tanh, mới ý thức được có gì đó không đúng.
Đám người đạp cửa xông vào, phát hiện lão đại nằm trong vũng máu, tay cầm dao, người bị đâm như cái rổ.
Hiện trường chỉ có thi thể cô gái, có kẻ nghi ngờ cô ta giả chết đấm đá túi bụi nhưng hoàn toàn không có phản ứng. Lão đại hoàn toàn không thể tự sát, bọn chúng nhận định là có thích khác, tám chín phần là do Huyết Lang bang làm, vì gần đây hai bên đang tranh chấp một khu đất trị giá hơn trăm triệu.
Những điều Quang trọc khai gần như là trùng khớp với suy đoán của tôi. Nhưng có một điều chưa rõ, đó là con dao bôi nọc rắn ở đâu mà ra?
Thi thể không thể tự mình mang dao vào được, lúc tôi hỏi, hắn vỗ vào cái đầu trọc nói: "Nói thế nào được nhỉ, mỗi lần hành sự, lão đại đều phải nuốt sống một túi mật rắn tráng dương, rắn thì mang vào từ bên ngoài, lão đại tự dùng dao mổ xẻ."
Thì ra là như vậy, vụ án đã hoàn toàn trùng khớp.
Quang trọc vẫn không biết tôi mang thi thể tới làm gì, tiểu Chu đứng cạnh chờ đã lâu, Tiểu Đào cười: "Tống gia của anh có tuyệt học thẩm thi thuật, lần này thật xứng với danh xưng thẩm thi."
Tôi nói: "Tiểu Chu, bắt đầu đi."
Tiểu Chu tiêm vào xương sống thi thể một xi lanh nước muối sinh lý pha loãng Adrenaline, chờ đợi mấy phút đột nhiên thi thể hít thở gấp gáp, hai đồng tử tụ lại. Người trong phòng đều kinh sợ, Quang trọc bị dọa tới mức nhảy ra sau lưng cảnh sát, hét lên: "Có quỷ!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Không cần sợ, ngươi mở to mắt nhìn xem, đây chính là hung thủ sát hại lão đại của các ngươi."
Cô gái mặt đầy hoang mang nhìn quanh, cử động hai tay phát hiện đã bị còng, hỏi: "Đây là đâu?"
Giọng nói của cô ta rụt rè, thêm quần áo rất hở hang, nước da trắng xanh khiến nhiều cảnh sát nam đỏ mặt, không dám nhìn thẳng.
Tiểu Đào trả lời: "Cục cảnh sát. Cô tên gì?"
Cô gái đáp: "Sở Yên!"
"Tên thật là đẹp!" Vương Đại Lý mặt đầy si mê nói, tôi lườm một cái hắn vội cúi đầu.
Tiểu Đào nói: "Kể lại sự việc cô giết người đi."
Sở Yên lắc đầu: "Ta cái gì cũng không biết, bẩm sinh ta bị thứ bệnh lạ này, ngày đó đang đi mua đồ đột nhiên phát bệnh, khi tỉnh dậy thì có một thúc thúc quái dị đang làm chuyện buồn nôn với ta, ta liền với dao đâm hắn. Sau đó lại ngất đi, tỉnh dậy thì lại phát hiện có một thúc thúc khác làm chuyện buồn nôn, liền dùng gạt tàn đập hắn, tiếp đó lại mất ý thức. Sau đó tỉnh dậy thấy một thúc thúc thứ ba đang nhìn ta cười, không suy nghĩ nhiều liền vớ kéo đâm hắn."
Tiểu Đào mỉa mai: "Thì ra là cô có năng lực hấp dẫn đám thúc thúc bệnh hoạn mà."
Sở Yên chỉ vào tôi, nói: "Lần thứ tư tỉnh lại, trông thấy tên quái ca này cầm thứ kia chọc vào vùng kín của ta, ta liền nhặt gạch đập hắn..."
Trong phòng có một số cảnh sát không đuổi bắt hôm trước, còn có Quang trọc, dùng ánh mắt kinh tởm nhìn tôi, tôi liên tục giải thích: "Ai da, cô nói cho rõ ràng, tôi với mấy thúc thúc của cô không giống nhau."
Sở Yên định đưa tay ôm đầu, ý thức được tay vẫn đang bị còng, nói: "Trí nhớ của ta rất mơ hồ, không thể rõ từng chi tiết, có thể đưa ta về nhà không?"
Tất cả trầm mặc, tôi để ý thấy ánh mắt của đám đàn ông trong phòng đều có phần thông cảm cho Sở Yên, cô ta tướng mạo ngây thơ, đôi mắt đáng yêu, cơ thể cứ như một đóa hoa rất dễ khiến cho nam giới sinh ra bản năng muốn bảo vệ, chỉ có tô với Tiểu Đào là vô cảm.
Thấy cô ta đang nói dối, tôi đập bàn một cái, hét: "Ngươi đang nói dối! Mau khai thật!"
Sở Yên òa khóc, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống đất, kể lể: "Thật sự ta không nói láo, người ta như vậy, sao có thể làm bị thương người khác?"
Tôi thoáng nghe thấy mấy tiếng thở dài thương cảm, gần như toàn bộ đàn ông trong phòng đều bị dáng vẻ đáng thương của cô ta làm động lòng, đột nhiên hai mắt Sở Yên nhắm lại, nghiêng đầu một cái, chết.
Hoàng Tiểu Đào bảo Tiểu Chu tiêm Adrenaline, hắn khó xử nói: "Thứ này tiêm nhiều không tốt lắm, Hoàng tỷ, cô xem cô ta đáng thương biết bao?"
Những cảnh sát khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, kiểu phụ nữ này làm sao có thể giết người."
"Cô ta hoàn toàn là tự vệ, do đám người đó sai mà."
Vương Đại Lý nói: "Tống Dương, cô ấy cũng không phải loại tội phạm cùng hung cực ác, ngươi đừng tàn nhẫn như vậy có được hay không?"
Ngay cả Quang trọc, người có huyết hải thâm cừu với Sở Yên cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Hoàng Tiểu Đào nổi giận đập bàn ba cái liên tục: "Các ngươi là cảnh sát mà lập trường vứt đi nuôi chó rồi hả? Vẻ ngoài xinh đẹp thì có nghĩa là không phạm pháp? Đánh thức cô ấy dậy cho ta!"
Mọi người tỏ ra lúng túng, vẫn không làm thời khắc này tôi phải đứng chung chiến tuyến với Tiểu Đào, nói: "Tiểu Chu, sau này ngươi định không ở lại tổ chuyên án sao?"
Tiểu Chu mặt lộ vẻ khó xử, đành đi tới tiêm Adrenaline cho Sở Yên. Cô ta mãnh liệt hít một hơi, dùng ánh mắt ngấn lệ u buồn nhìn mọi người một lượt, Tiểu Đào mỉa mai: "Chết cũng rất thuần thục đấy."
Sở Yên cắn môi: "Chỉ cần tâm lý ta bị kích động sẽ phát bệnh, bình thường ta đâu có bị sao."
Tiểu Đào lạnh lùng: "Khai rõ vụ án!"
Sở Yên nức nở: "Cần nói ta đã nói hết, ta không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, cầu xin các người cho ta về nhà đi!" Vừa nói, hô hấp vừa dồn dập như lại muốn chết.
Không ít người trợn mắt nhìn chúng tôi, đại khái là nghĩ chúng tôi quá tàn nhẫn, Tiểu Đào không dám lớn tiếng, chờ nàng bình tĩnh lại, tôi nhỏ giọng: "Cái bộ dạng này không thể tra khảo, chỉ có thể nói gần nói xa!"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu, trước tiên tôi hỏi mấy vấn đề không quan trọng, như có nhớ hôm nay thứ mấy, hoàn cảnh gia đình, có đi học không...
Sở Yên có cha làm kinh doanh, bệnh tình này của cô ta không thể đi học, cha thì bận công việc thường xuyên vắng nhà. Cô ta ở nhà chỉ đọc sách, vẽ tranh, ít khi ra ngoài. Tôi đồng ý chút nữa sẽ đưa cô ta về, nhưng phải trả lời tôi mấy vấn đề nhỏ trước đã.
Sở Yên gật đầu, tôi lấy điện thoại ra cho cô ta xem hình lão đại Hắc Báo: "Quái thúc thúc này ngươi có nhớ không?"
Sở Yên lắc đầu.
Tôi lại hỏi: "Ngày hôm đó tại sao cô lại ra ngoài?"
Sở Yên đáp: "Mua băng vệ sinh, trong nhà hết rồi."
Tôi hỏi: "Hôm đó ngươi mặ quần áo gì?"
Cô ta trả lời: "Váy, giầy bệt, xách một cái túi nhỏ...sau đó thì không thấy đâu nữa."
Tôi hỏi: "Bộ dạng của ngươi ra đường không sợ quái thúc thúc theo dõi ư? Nếu gặp phải quái thúc thúc, ngươi có thủ đoạn nào để tự vệ?"
Sở Yên lắc đầu: "Không có."
Tôi nói: "Được, ngươi về nhà đi."
Sở Yên cười: "Cám ơn ngươi, xin lỗi đã hiểu lầm. Ngươi là người tốt!" Những lời này nói ra từ miệng cô gái, khiến không ít người ghen tị, dùng ánh mắt khó chịu nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy khá là kỳ cục.
Tiểu Đào ngạc nhiên: "Cứ như vậy mà thả cô ta?"
Tôi gật đầu, chờ cảnh sát đưa Sở Yên rời khỏi mới nói: "Vừa nãy những vấn đề tôi hỏi, cô ta không nói thật một câu nào. Cô ta không phải tự vệ, mà có mục đích mưu sát!"