Hoàng Tiểu Đào nói: "Nhưng chỉ là một cô gái bình thường, đối với một lão đại xã hội đen, làm sao có thâm thù huyết hải đây? Chẳng lẽ Sở Yên đúng là sát thủ nhà nghề, có trùng hợp quá không?"
Tôi đáp: "Đi tìm cha cô ta điều tra đi, nghi phạm đã ở đây, tôi nghĩ manh mối cũng không khó kiếm."
Ngày hôm sau, Tiểu Đào gọi cho tôi, nói đã tìm được cha của Sở Yên, bảo tối tới cùng thẩm vấn.
Tôi và Đại Lý tới cục cảnh sát, Tiểu Đào đã chờ sẵn trong phòng khẩu cung. Cha Sở Yên là một đàn ông trung niên ngoài 40, đeo kính, vẻ ngoài lịch sự. Ngồi xuống, tôi liếc qua tài liệu, trình độ học vấn ông ta rất cao, lúc trước làm công tác nghiên cứu khoa học, sau đó đi bán thiết bị liên lạc trên biển, một tay gây dựng nên công ty Bạch Kim.
Tiểu Đào nói: "Sở tiên sinh, bắt đầu đi."
Ông ta nhấp ngụm nước, nói: "Con bé Yên nhi này rất đáng thương, bẩm sinh đã mắc căn bệnh lạ, bác sĩ nói nó không sống được quá 20 tuổi. Mẹ nó cũng rất yếu, bệnh tật triền miên, đã mất khi nó còn rất nhỏ. Để chữa bệnh cho nó, tôi rất khổ sở, nhiều năm rồi nó không ngày nào không phải uống thuốc, cho nên thể chất không đảm bảo để đi học. Ta mời gia sư riêng cho con bé ở nhà, được cái là Yên nhi rất hiểu chuyện, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho ta, cứ nghĩ tới mẹ con nó, ta lại rơi nước mắt, chỉ có Yên nhi bên cạnh an ủi ta."
"Thời gian vừa qua Yên nhi mất tích, khiến ta cũng vô cùng lo lắng, gác cả chuyện làm ăn lại, huy động tất cả nhân viên trong công ty đi tìm. Cám ơn các người đã mang nó bình yên trả lại, về phần tội danh giết người, ta nghĩ chỉ là tự vệ chính đáng chứ? Yên nhi sống biệt lập từ nhỏ, làm sao có thù oán gì với lão đại xã hội đen được?"
Tôi nhìn mặt, kết luận ông ta nói thật, liền hỏi: "Sở Yên có bạn bè không?"
Ông ta lắc đầu: "Nó cả ngày không ra khỏi cửa lấy đâu ra bạn, cùng lắm cũng chỉ có gia sư kia."
Tôi hỏi: "Nam hay nữ?"
Ông ta đáp: "Một sinh viên nữ, học tiếng Hoa, cô ta đối với Yên nhi rất tốt, cả hai cứ như chị em gái, ăn ngủ cùng nhau, sau đó nhà cô ta có việc nên không tới nữa, Yên nhi buồn bã rất lâu."
Nói tới đây, ông ta bỗng lấy ngón tay đẩy gọng kính, tôi nhận ra hình như có gì đó giấu diếm. Dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Đào, nàng mời ông ta uống trà, hỏi: "Có thể mô tả chi tiết về gia sư này không?"
"Hàng ngày công việc của ta rất bận bịu, không mấy khi ở nhà, biết rất ít về chuyện hai đứa nó."
Tôi để ý thấy ông ta có vẻ căng thẳng, nói: "Biết tới đâu thì nói tới đó."
Ông ta bèn trả lời: "Gia sư kia tên là Tiêu Lam Lam, nghe nói hoàn cảnh gia đình không khá giả, phải đi làm thêm để đóng học phí, ta tương đối thông cảm với cô ta. Mặc dù chỉ là gia sư, nhưng ta trả lương cao, ngoài việc dạy Yên nhi học chữ, cô ấy còn kiêm luôn việc chăm sóc nó, hai cha con ta cũng rất cảm kích."
Những tiểu tiết trên mặt đã bán đứng ông ta, ông ta nói dối tuy nhiên không phải là nghi phạm, không muốn nói thật cũng chẳng ép được. Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, nàng nói: "Được, cám ơn đã hợp tác, ông có thể về rồi."
Cha của Sở Yên vẫn chưa yên tâm, hỏi: "Việc của Yên nhi thì phải xử lý thế nào?"
Tiểu Đào đáp: "Đó là việc của tòa án."
Ông ta nói tiếp: "Cơ thể nó yếu ớt, không thể ở trong trại, ta sẽ thuê luật sư toàn quyền đại diện, mong cảnh sát có thể hiểu."
Tiểu Đào gật đầu: "Ông cứ yên tâm, trường hợp đặc biệt, trước mắt có thể giám sát cô ta tại nhà."
"Vậy thật cảm ơn các người." Nói xong ông ta liền cáo từ.
Chờ ông ta đi khỏi, Tiểu Đào lập tức sai người đi tìm hiểu về Tiêu Lam Lam. Quả thật, khoa Trung Văn một trường đại học trong thành phố có sinh viên tên Tiêu Lam Lam, phù hợp với mô tả, nhưng cô ta đã chết.
Hai chúng tôi liền tới bệnh viện mà Tiêu Lam Lam nằm trước khi chết, bác sĩ quản lý hồ sơ nói với tôi, Tiêu Lam Lam chết do xuất huyết não, thực ra vốn có thể cấp cứu, nhưng đưa đến viện quá muộn, đã chết trên xe cứu thương.
Xuất huyết não, tôi trầm ngâm: "Do đầu bị va đập?"
Bác sĩ nói: "Đúng thế, người chết chắc là bị đụng xe."
Tiểu Đào hỏi: "Ông tận mắt nhìn thấy?"
Bác sĩ kể, lúc xe cấp cứu tới, cô ta nằm ở lề đường, không biết ai gọi 120, có thể là do tài xế gây tại nạn rồi bỏ trốn, sợ phải gánh trách nhiệm.
Thi thể của Tiêu Lam Lam đã sớm bị hỏa táng, phản ứng đầu tiên của tôi là án mạng này do cha Sở Yên sắp đặt, nhưng có liên quan gì tới xã hội đen đâu?
Tôi hỏi bác sĩ còn nhớ gì không, ông ta cứ ấp úng như có điều giấu diếm, tôi nói: "Ông cứ nói ra, cảnh sát sẽ bảo mật."
Lúc này bác sĩ mới kể: "Chuyện này nhắc tới thật chẳng biết nói sao, lúc cô gái kia bị đưa tới, vùng kín và chân có dính một ít dịch nhờn, mặc dù không phải pháp y nhưng ta cũng có thể nhận ra là tinh dịch của nam giới. Một cô gái đáng thương như vậy, không biết tân cầm thú nào thừa lúc nàng hôn mê mà làm chuyện này, ai, thật là tạo nghiệt!"
Nghe lời này, tôi hình như đã hiểu ra, nhưng lại chưa hoàn toàn thông suốt, vừa suy nghĩ vừa đi ra ngoài, chẳng để ý tới xung quanh. Tiểu Đào đuổi theo tôi, gọi mãi tôi mới sực tỉnh, nàng nói: "Tống Dương, sao anh cứ như bị mộng du vậy, tự nhiên cứ thế bỏ đi?"
Tôi nói: "Mang ảnh của Tiêu Lam Lam, đi gặp một người."
Người này không phải ai khác, chính là Quang trọc đang bị tạm giữ, tôi đưa hình Lam Lam cho hắn xem: "Nhận ra người này không?"
Quang trọc nghĩ một lúc lâu mới nói: "Có biết một chút, ta nhớ ra cái nốt nuồi mỹ nhân ở mép này, từng làm việc ở Thiên Hương Các."
Tôi vui mừng khôn xiết, như thể những mảnh ghép rời rạc trong đầu tôi được sắp xếp thành tranh, hoàn toàn ăn khớp.
Tôi hỏi: "Cô ta chết thế nào?"
Quang trọc chợt trừng mắt, đột nhiên nói: "Xin lỗi, ta nhìn lầm, cô gái này ta không biết."
Tiểu Đào mắng: "Quang trọc, thành khẩn khai báo cho ta, nếu không ta nhốt chung ngươi vào phòng của Huyết Lang bang đấy."
Quang trọc méo mặt nhưng vẫn mạnh miệng: "Hoàng cảnh quan, Tống ca, tôi thật sự không biết cô ấy, bây giờ con gái đều trang điểm giống nhau, nhận nhầm cũng là chuyện bình thường."
Tôi hỏi: "Ngươi không hi vọng tìm ra chân tướng cái chết của lão đại sao?"
Hắn có chút giao động, tôi lại bổ thêm một dao: "Cô này là do lão đại ngươi giết phải không? Có biết tại sao lão đại ngươi chết mà không nhắm mắt chứ, chính là do có oan hồn quấn thân khiến vụ án không đầu không cuối này chẳng thể phá, hắn không được đầu thai, vĩnh viễn chỉ có thể quanh quẩn trên dương thế."
Quang trọc trợn lớn hai mắt, xã hội đen rất mê tín, tôi cố ý dùng lời này để kích hắn, về cái gì mà chết không nhắm mắt thì tôi không chứng kiến, nhưng có thể phần nào đoán ra.
Quang trọc đột nhiên gào khóc: "Lão đại, lão đại, thật xin lỗi!"
Chờ hắn khóc đủ, dùng tay quệt nước mắt, nói: "Cô gái này không phải do lão đại, mà là ta giết!"
Thì ra hoàn cảnh gia đình Lam Lam khó khăn, mẹ còn mắc bệnh ung thư, dù tiền công của cha Sở Yên trả khá nhiều nhưng không đủ để chạy chữa. Qua một người bạn học giới thiệu, cô ta liền tới Thiên Hương Các làm, lúc đầu nói là làm nhân viên phục vụ, vào rồi mới phát hiện là một hang ổ xã hội đen.
Tiêu Lam Lam liều chết không chịu làm, xã hội đen luôn có cách dọa nạt nữ giới, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, cuối cùng cô ấy cũng phải chấp nhận thực tế, ở đó so với bán thân còn khá hơn một chút, chỉ cần phục vụ tầng lớp lãnh đạo trong Hác Báo bang là được, hơn nữa thu nhập cũng ổn.
Làm ở đó nửa năm, một ngày nọ Quang trọc ở bên ngoài gặp chuyện bực mình, tới Thiên Hương Các tìm gái, Tiêu Lam Lam tới trễ một bước, hắn đang sẵn bực tức trong người, vớ cái gạt tàn ném vào đầu cô. Tiêu Lam Lam lập tức ngã ra đất, lấy tay sờ thử thì đã tắt thở.
Quang trọc sợ hãi, xã hội đen kỵ nhất là dính vào án mạng, có điều xảy ra trong hang ổ của mình thì muốn xử lý thế nào cũng được.
Hắn hút mấy điếu thuốc lấy bình tĩnh, lau sạch vết máu, định mang ra ngoài ngoại ô chôn. Đột nhiên trong đầu lại lóe lên một ý, dù gì người cũng đã chết, cô gái này lại khá xinh đẹp, chi bằng mang vào cho lão đại nếm thử?