Chương 120: Tế mã xuân tàm • Lời nói dối của Phật Tử – 2

Chẳng lẽ Phật Tử muốn đổi tai mắt ở tỉnh S, thay Liễu Văn Bân bằng Thi Sương Cảnh?
Liễu Văn Bân lẩm bẩm trong lòng, rốt cuộc vẫn xốc lại tinh thần, cùng Thi Sương Cảnh ăn buffet sáng tại khách sạn.
Liễu Văn Bân quen kinh doanh buôn bán nên nhìn ai cũng sẽ đo đếm giá trị thương mại của người đó trước. Ắt hẳn cậu bé này chẳng có tiền, ông phán đoán rằng Thi Sương Cảnh là một người trẻ tuổi sống trong tòa nhà xập xệ, mặc đồ cũ kỹ, chưa từng va chạm xã hội. Liễu Văn Bân muốn tán gẫu với cậu nên cũng cố bắt chuyện xã giao, khổ nỗi Thi Sương Cảnh chẳng tiếp lời, không biết là do ít nói hay đang phòng bị. Ăn sáng xong, Liễu Văn Bân lại đưa Thi Sương Cảnh đến chỗ làm, thì ra cậu đang làm thêm ở tiệm trà chanh. Đúng là không biết Phật Tử mời Thi Sương Cảnh đến làm gì. Phật Tử lại còn rất khách sáo, muốn giúp cậu bé này bớt căng thẳng. Khách sáo như thế, thực sự không có bẫy chứ? Liễu Văn Bân vẫn cho rằng Phật Tử muốn ăn người, song đây không phải là kẻ không hiểu quy củ đến từ gia tộc —— Thi Sương Cảnh có lẽ là “đồ ăn ngoài” bỗng dưng xuất hiện.
Sau đó, Liễu Văn Bân vẫn âm thầm theo dõi Thi Sương Cảnh một thời gian. Nhà Liễu Văn Bân kinh doanh phát đạt song ông hay đùa rằng mình lái xe tang, mà đúng là nhà ông có một chiếc xe tang Cadillac thật, ngoài ra ông còn có một chiếc xe thương vụ màu đen và xe điện màu xám. Chiếc xe đưa đón Thi Sương Cảnh là xe màu đen, còn xe theo dõi là xe màu xám. Suốt mấy hôm liền, Liễu Văn Bân đều đỗ xe trong góc khu công nghiệp, nơi có tầm nhìn tốt. Sau mấy ngày quan sát, ông lại lần nữa chứng thực kết luận lúc trước, Thi Sương Cảnh rất nghèo, hơn nữa vẫn đang là học sinh lớp 12. Còn việc Thi Sương Cảnh có phải thức ăn của Phật Tử hay không thì ông không thể biết được, càng không thể hỏi thẳng Phật Tử.
Trong mấy ngày này, Liễu Văn Bân vừa mong vừa sợ tin nhắn của Phật Tử, ông lo mình bị sa thải, thậm chí còn lo sẽ mất mạng. Phật Tử vẫn chưa nhắn thêm gì. Một tuần sau khi đưa Thi Sương Cảnh đến khách sạn, có một ngày nọ Liễu Văn Bân không bám theo Thi Sương Cảnh mà ở nhà uống rượu, đánh mạt chược với bạn bè. Vợ ông nhận được một cú điện thoại, Liễu Văn Bân như bị sét đánh, vợ ông còn chưa nói là ai nhưng ông biết chắc mẩm là Thi Sương Cảnh gọi.
Liễu Văn Bân giành lấy điện thoại, giả vờ bình tĩnh. Thi Sương Cảnh nói “Phật Tử bảo anh ta sắp tới rồi”. Con ngươi Liễu Văn Bân run run, ông chợt thấy sống lưng lạnh toát, quay người lại, phát hiện mình đang đưa lưng về phía bàn thờ Phật. Ông bèn giơ tay ra hiệu với đám bạn, ý bảo mình đi vào nhà vệ sinh, thực chất ông trở về phòng ngủ tiếp tục trò chuyện cùng Thi Sương Cảnh.
Đáng tiếc chẳng nói được mấy câu, vừa kể đến bữa ăn kỳ lạ của Thi Sương Cảnh thì điện thoại tự dưng ngắt máy. Văn Bân không rõ đây là ý gì, Phật Tử muốn làm gì? Lẽ nào Thi Sương Cảnh mắc nợ Phật Tử một khoản lớn? Không chỉ cuộc gọi bị ngắt mà màn hình điện thoại của ông cũng tối đen, bấm kiểu gì cũng không thể khởi động lại.
Liễu Văn Bân ngoái đầu, phát hiện vợ đang đứng ngay sau lưng mình, Liễu Văn Bân sợ thiếu điều tắt thở, thế là cãi nhau với vợ. Bà vợ cảm thấy Liễu Văn Bân cứ thậm thà thậm thụt, cãi nhau càng chứng tỏ ông có tật giật mình, hai người chửi bới om sòm trong phòng ngủ, bạn chơi mạt chược phải chạy vào khuyên can, bà vợ còn nhân cơ hội đá Liễu Văn Bân một cú đau điếng.
Tiếng trộn mạt chược vang vọng suốt cả đêm, đám đàn ông vô ý thức cứ rít thuốc phì phèo, vợ con trong nhà chỉ muộn tháo chụp đèn ra đổi thành máy hút mùi cho rồi. Đêm nay Liễu Văn Bân quyết không giải tán, ông dùng việc chơi mạt chược để giảm bớt sự căng thẳng và lo nghĩ trong lòng mình. Cứ chốc chốc ông lại ngó về phía lư hương, cây nhang ấy cháy đỏ rực cả lõi, chắc hẳn rất nóng.
Chơi mạt chược một mạch đến 8 giờ sáng, đám bạn đều ngồi ê cả mông, ai nấy xách cặp da đi về nhà. Liễu Văn Bân thử khởi động lại điện thoại, lần này thì thành công. Điện thoại di động im ru, chẳng có ai tìm ông cả. Liễu Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, rửa mặt rồi ngủ bù.
Tối qua vợ ông mắng mỏ nặng lời quá nên hôm sau cũng mềm lòng, mua hàu về nấu đủ món cho ông ăn, ý tứ rất rõ ràng. Đêm ấy, ông và vợ cùng trải qua sinh hoạt vợ chồng mà đã lâu chưa làm, con trai lớn rồi nên hai vợ chồng đành ngủ đến một hai giờ khuya, đợi con ngủ say mới dậy làm. Liễu Văn Bân hồng hộc hồng hộc, đang trên đà sung sướng thì màn hình điện thoại tự dưng sáng lên. Vợ ông cầm điện thoại lên xem, thình lình la lên, điện thoại rớt xuống đập trúng mũi, Liễu Văn Bân bất đắc dĩ dừng lại, còn chưa kịp hỏi han thì vợ đã giục ông kiểm tra điện thoại.
Tin nhắn của Phật Tử hiện liên tục, thông báo công việc tiếp theo.
[Trống rỗng] : Ta đã nhờ người giải quyết giấy tờ chứng nhận ở nhân gian giúp ta rồi, nói chung là suôn sẻ, tuy nhiên ta cần có phương tiện đi lại, không rảnh lo liệu thủ tục mua bán, tiền đã chuyển cho ngươi, ba ngày nữa ta muốn nhận xe.
[Trống rỗng] : Đã gửi hình mô tô và ô tô rồi.
[Trống rỗng] : [Chuyển tiếp] [Chuyển tiếp]
[Trống rỗng] : Ta đã đặt một tấm nệm, cảm phiền ngươi hôm sau thay nệm ở nhà Thi Sương Cảnh đi.
[Trống rỗng] : Vật phẩm còn lại có thể chuyển tới nhà ngươi luôn được không?
Liễu Văn Bân đã quen với giọng điệu của Phật Tử, nếu Phật Tử là ông chủ của Liễu Văn Bân thì Liễu Văn Bân cảm thấy ông chủ này nói năng lễ độ ra phết. Song ông không ngờ rằng, sau đó vợ ông nhận tận mấy trăm kiện hàng của Phật Tử, chất kín cả phòng khách, vợ hắn còn phải kiểm kê hàng. Té ra khách sáo là do mua quá là nhiều!
Phật Tử lần lượt gửi mười mấy tin nhắn rồi lại im ru. Vợ Liễu Văn Bân vỗ ngực thở hổn hển, hỏi ông là định làm gì vậy? Phật Tử sắp sống dậy à? Đáng sợ quá rồi đấy. Liễu Văn Bân nhũn người, nằm thẳng bên cạnh vợ, trằn trọc nghĩ ngợi xem đây rốt cuộc là ý tứ —— Thôi xong, sao Liễu Văn Bân lại không nghĩ đến ý đó cơ chứ! Chính là ý này! Không chừng ông và vợ có gì ý thì Phật Tử và Thi Sương Cảnh cũng có ý ấy.
Liễu Văn Bân ngồi bật dậy, bảo với vợ: “Ông chủ sắp nhập thế rồi, ngày tháng tươi đẹp của chúng ta tới rồi.”
Ông bắt cửa hàng ô tô chuẩn bị xe trong thời gian sớm nhất, chỉ trong vòng một ngày đã làm xong bảo hiểm, Liễu Văn Bân bận như con quay, tiền Phật Tử đưa nhất định có dư, chắc là coi như phí trung gian cho ông. Nghĩ đến việc một vị Bồ Tát Thần Phật sắp sửa hiện thế, Liễu Văn Bân bèn tranh thủ đi tảo mộ ông bác, cho ông bác mở mang tầm mắt.
Kể cũng khéo, hôm ấy có một con mèo đen cuộn mình trước mộ, rất hứng thú với đồ cúng của Liễu Văn Bân. Ông định đuổi con mèo đi, nhưng rồi lại nghĩ có khi nó là chuyển thế của ông bác chăng? Thế là Liễu Văn Bân bèn ngồi xuống, ông và con mèo đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ông quyết định cướp luôn con mèo, đưa về nhà bố mình, con nuôi cha là lẽ đương nhiên mà.
Vào hôm thay nệm, Liễu Văn Bân căng thẳng muốn chết, bữa trước phóng túng quá nên hôm nay uống rượu cứ nấc cụt liên hồi, ông phải nhai kẹo cao su xylitol khử mùi trong miệng. Liễu Văn Bân còn băn khoăn không biết nên mời Phật Tử đến nhà mình hay không, song Phật Tử lại hẹn gặp mặt trực tiếp ở cửa hàng tang lễ của ông rồi nhận xe.
Sắp vào giai đoạn mưa nhiều, sắc trời tối đen, ông chờ sốt cả ruột, bèn bảo vợ mang cháo cho mình, song cháo mang đến thì lại nuốt không trôi. 10 giờ sáng, một người đàn ông tóc đen mặc áo da xuất hiện, cả ngoại hình lẫn chiều cao đều vô cùng ấn tượng, não Liễu Văn đơ ra, thậm chí còn nghi đây là lừa đảo. Sao lại trông như thế này? Là Tà Phật Mật giáo cơ mà? Đây là gương mặt tắm máu người suốt ngàn năm ư? Đẹp nhường này á?
Nhưng cái người đẹp nhường này lại có gu chọn xe rất chi là già, hay nói khéo thì là hoài cổ. Xe mô tô là Triumph Bonneville T120 màu xanh, còn là loại hai chỗ ngồi. Ô tô thì là Lexus LS màu xám đen. Liễu Văn Bân nghĩ mãi không ra — Người có tiền mà lại đi loại xe này á? Đây không phải loại xe tiết kiệm, nhưng cũng còn xa mới gọi là xa xỉ. Nói sao nhỉ, thậm chí khá là thiết thực? Đúng là thần bí mà.

(Hai chiếc xe của Phật Tử đây nha.)
Hai chiếc xe cộng lại còn không đắt bằng một tấm nệm Phật Tử mua.
Phật Tử nhận xe rồi ung dung rời đi. Lần đầu tiên Liễu Văn Bân đến nhà Thi Sương Cảnh, ông không đến đúng giờ đã hẹn với Thi Sương Cảnh tối hôm qua, thực sự xin lỗi em trai nhé. Liễu Văn Bân thậm chí không biết mình vào nhà Thi Sương Cảnh như này có hợp pháp không. Kệ đi vậy.
Nhân viên tháo nệm cũ rồi tìm cách chuyển nệm mới vào, suýt thì họ định tháo cả khung cửa ra rồi, nệm quá to mà nhà thì quá cũ, chưa thấy ai đặt nệm đắt tiền vào cái nhà tồi tàn thế này bao giờ.
Thay nệm xong, Liễu Văn Bân quét dọn vệ sinh, cố gắng bài trí như trước khi họ đến, tránh để Thi Sương Cảnh phát hiện có người từng lẻn vào nhà. Khi Phật Tử trở về, trong tay còn cầm theo đồ dùng sinh hoạt và rượu, Liễu Văn Bân muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói.
Phật Tử bảo: “Bên kia có một con mèo.”
Mèo? Liễu Văn Bân kinh ngạc, ngó nghiêng khắp nơi, rốt cuộc thấy một cặp chân mèo trong khe hở rèm cửa số ở phòng khách.
Phật Tử lại bảo: “Hôm nay đến đây thôi. Về sau lại gặp.”
“Phật Tử…… Từ nay ngài sẽ hoạt động bằng dạng người ư?”
“Dạng người tiện hơn.”
Tiện cái gì chứ? Liễu Văn Bân vắt óc suy nghĩ, không thể để cuộc đối thoại bỏ bẵng ở đây được. Phật tử liếc mắt một cái, Liễu Văn Bân lập tức cút ra khỏi cửa.
Chấn động nhất vẫn là chuyện xảy ra trong khu Lệ Quang sau đó.
Người chết, người chết liên tục, rất nhiều cụ già chết đi. Liễu Văn Bân nhận đơn hàng đến mỏi cả tay, phải xua khói nhang liên tục đến mức nằm mơ cũng đang hỏi thân quyến người đã khuất có muốn thắp một nén hay không. Tất nhiên ông không nghĩ rằng Phật Tử lại làm thần tài cho mình, bầu không khí rùng rợn y chang phim ma Hong Kong xưa vậy, khắp trời toàn là nhang khói mù mịt và tiền giấy trắng xóa. Xe tang của Liễu Văn Bân không đủ chở, phải gọi thêm hai chiếc minivan đã qua cải tạo. Cảnh sát đến điều tra, Liễu Văn Bân uống trà đậm để xốc lại tinh thần mà ứng phó, ông rất sợ mình buột miệng nói sai, gây thêm rắc rối cho Phật Tử thì gay go.
Nhưng nếu chỉ có thể thì Liễu Văn Bân sẽ không dùng hai chữ “chấn động” để hình dung cuộc gặp này. Một sáng nọ Liễu Văn Bân đang đợi tro cốt của khách trong lò thiêu ở nhà tang lễ thì Phật Tử gọi điện, bảo ông tiện thể mang mấy hộp thuốc tránh thai tới. Liễu Văn Bân hết sức bối rối, chẳng phải Phật Tử ngủ trên nệm nhà Thi Sương Cảnh sao? Thuốc tránh thai? Lẽ nào Phật Tử ngủ với phụ nữ? Ôi Bồ Tát ơi, mối quan hệ này đúng là…… Không, không thể bịa đặt linh tinh về Phật Tử được. Liễu Văn Bân cố gắng tôn kính hết sức có thể, ông vào hiệu thuốc mua tất cả các loại thuốc tránh thai, cả hiệu quả dài lẫn hiệu quả ngắn, cả hàng nội địa lẫn nhập khẩu, cả khẩn cấp lẫn lâu dài…… Ngay cả Liễu Văn Bân và vợ cũng chưa từng thử nhiều biện pháp tránh thai hóa học cỡ này. Uống nhiều thuốc như vậy không tốt mà nhỉ? Rốt cuộc là ai uống?
*
“Thi Sương Cảnh uống.”
Buổi sáng hôm diễn ra nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần, Liễu Văn Bân xử lý đám cỗ, tiện thể giao thuốc cho Phật Tử. Phật Tử bỗng dưng trả lời câu hỏi của ông cứ như thể đọc được suy nghĩ. Hóa ra Phật Tử và Thi Sương Cảnh quả thực có quan hệ này. Lẽ nào Thi Sương Cảnh là nữ? Liễu Văn Bân nghĩ mãi không ra.
Phật Tử hiếm khi ra tay, phủ đầu Liễu Văn Bân, “Vẫn nghĩ à?”
Liễu Văn Bân ôm đầu, không dám nghĩ nữa.
Editor: Sang góc nhìn của tài xế Liễu sao giống truyện ma pha truyện hài thế :))) Hai người yêu nhau mà làm khổ người khác quá.