Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 121

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 121: Tế mã xuân tàm • Lời nói dối của Phật Tử – 3

Hình như Phật Tử nhập thế là để yêu đương. Liễu Văn Bân nhanh chóng hiểu được thân phận của mình, ông phải chuyên tâm làm người bảo vệ tình yêu cho Phật Tử. Tài xế là gì, tài xế là người nắm bắt hành tung của ông chủ, còn hay nghe lỏm ông chủ gọi điện thoại, là người trong biên chế dễ được thăng chức nhất. Làm tốt vai trò tài xế thì không tệ chút nào. Thế là Liễu Văn Bân liền làm tài xế.

Sự kiện người già chết hàng loạt ở khu Lệ Quang mới qua đi chưa lâu, hệ thống tàu điện ngầm ở thành phố D lại đình trệ suốt ba ngày. Vào ngày thứ hai, Liễu Văn Bân nhận được lời nhờ vả của Thi Sương Cảnh, ông nhìn con đường chen chúc như hộp cá mòi mà rầu hết sức, từ nhà ông đến khu Lệ Quang vốn đi theo trục đường chéo của thành phố, đi đón người từ sáng sớm, lái xe suốt bốn tiếng liền.

Thi Sương Cảnh có vẻ sốt ruột lắm, cũng lâu rồi Liễu Văn Bân chưa gặp cậu, ông cảm thấy tinh thần của cậu nhóc này khá hơn nhiều, mi tâm cũng đã giãn ra. Trước đây thỉnh thoảng Liễu Văn Bân lại cảm thấy Thi Thương Cảnh có khí chất u ám thù hằn như thể cuộc đời phụ bạc cậu, mà giờ ánh mắt cậu mở to tròn, rốt cuộc cũng giống học sinh cấp ba rồi. Ông để Thi Sương Cảnh ngồi ở ghế phụ, hai người trò chuyện câu được câu không, Thi Sương Cảnh cũng vui vẻ tiếp lời, cậu bảo rằng Phật Tử bặt vô âm tín đã mất ngày nay, hiện đang giao cậu cho nhà hàng xóm rất lợi hại. Tất nhiên Liễu Văn Bân có biết Lang Phóng, hê hê, hồi trước chính Liễu Văn Bân đã dẫn hướng điều tra của cảnh sát sang Lang Phóng chứ ai! Cơ mà đương nhiên ông giả ngu không tiết lộ chuyện này rồi.

Bọn họ đi tới hồ Thăng Tiên, Liễu Văn Bân trông thấy chiếc mô tô phủ bụi thì nhủ bụng “Toang rồi, sao ông chủ cao siêu lại xảy ra chuyện được chứ”. May mà xe ông đang lái là xe tang, ông bèn nghĩ cách cho mô tô vào trong xe tang. Liễu Văn Bân chưa từng lái chiếc xe nào bức bối như thế bao giờ, thành phố D đã hết tắc đường, lái xe thêm hai tiếng nữa, cuối cùng cũng đưa được Thi Sương Cảnh và chiếc mô tô về khu công nghiệp. Liễu Văn Bân hào sảng chào tạm biệt rồi ngồi vào trong xe, ông cũng canh cánh lo lắng cho an nguy của Phật Tử, may mà tối đó Thi Sương Cảnh nhắn tin báo là Phật Tử về nhà rồi, không có gì nghiêm trọng cả.

Phật Tử muốn làm việc gì đều chẳng cần phải thông báo cho Liễu Văn Bân. Liễu Văn Bân vẫn sinh hoạt bình thường, kinh doanh bình thường. Hôm Tết Dương, ông lần lượt nhắn tin chúc mừng cho Thi Sương Cảnh và Phật Tử, Phật Tử tất nhiên không phản hồi, Thi Sương Cảnh thì rất chi lễ phép, nhận được tin nhắn là trả lời ngay. Nếu muốn Liễu Văn Bân đánh giá về Thi Sương Cảnh thì ông cảm thấy chế độ phúc lợi của nhà nước quá tốt, có thể nuôi dạy trẻ mồ côi tử tế như vậy. Đúng là ông chọn mẫu hơi sai, nhưng Thi Sương Cảnh quả thực là một người tốt, kết luận này sẽ không thay đổi.

Đương lúc Liễu Văn Bân đắc ý thì cuộc đời lại cho giáng cho ông một cú phủ đầu —— Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc con trai ông đăng ảnh chụp rồi bị người ta để mắt đến.

Trước kia Liễu Văn Bân bận rộn kinh doanh nên kết hôn hơi muộn. Ông và vợ quen nhau trong lúc làm công quả ở chùa. Vợ ông đã từng ly dị nhưng không có con, thời gian đó bà đang thất nghiệp, Liễu Văn Bân thử theo đuổi bà nhưng sợ bà chê mình làm cái nghề mai táng bẩn thỉu, cho nên cứ giấu giấu diếm diếm. Vợ ông bực bội đoán già đoán non, hỏi có phải ông nợ tiền hay không, ông lập tức thề với trời rằng tuyệt đối không, sau cùng ông đành thú thật về nghề nghiệp của mình. Không ngờ vợ ông lại bảo, cái nghèo còn đáng sợ hơn cái chết, em không quan tâm anh làm nghề gì, chỉ cần kiếm ra tiền là được. Ông và vợ cưới chạy bầu, cưới xong hai vợ chồng cùng mở cửa hàng kinh doanh dịch vụ tang lễ. Vợ ông cũng hết sức tháo vát, ông đưa điện thoại cho vợ dùng chung, hầu như bà vợ toàn nghe điện thoại và thu tiền thay ông.

Năm nay con trai Liễu Văn Bân lên lớp ba, thời nay bọn trẻ chơi điện thoại rành lắm, con ông thậm chí còn biết bạn học đã thả like thì không thể “nhảy like” —— Nhảy like nghĩa là sao? Liễu Văn Bân cưng chiều con hết mực, ví WeChat của con ông chưa bao giờ ít hơn bốn chữ số, nhưng xưa nay ông chẳng hứng thú với đời sống xã giao và học tập của con, đây là chuyện vợ ông nên quan tâm. (Nhảy like: đang thả like một loạt thì tự dưng bỏ like một post bất kỳ, hành động này gọi là nhảy like.)

Do đó, Liễu Văn Bân không thể kịp thời phát hiện bức ảnh mà con trai không nên đăng tải.

Sau khi Phật Tử nhập thế, Liễu Văn Bân đã sửa sang bàn thờ Phật trong nhà, dù sao thi thoảng Phật Tử cũng chuyển đồ đến nhà ông nên phải tới lấy hàng. Bàn thờ mới sửa vô cùng hoành tráng, vợ ông thậm chí còn hỏi có sửa sang nhà cửa cho hợp với cái bàn thờ này luôn không, trang trí theo kiểu Trung mới gì gì đó? Liễu Văn Bân phì cười, trang trí cái quái gì, hơi đâu mà sửa thêm lần nữa. Trong lúc người lớn nói chuyện, con trai ông đã chú ý đến bàn thờ Phật trên tường, bèn chụp một bức đăng lên mạng, khoe khoang với bạn rằng: Đẹp quá, tượng Phật Tử ngầu chưa kìa, bố mẹ tớ bảo Phật Tử thiêng lắm, lúc nào rảnh các cậu qua nhà tớ chơi, tớ chỉ các cậu cách thắp hương.

Liễu Văn Bân không ngờ con mình lại dại đến thế, tốn bao tiền nuôi ra một thằng con ngớ ngẩn. Mấy hôm sau, vợ ông nhận được cuộc gọi về đơn hàng ma chay hết sức bình thường, hẹn gặp ở bệnh viện Hoa Tây để bàn về thủ tục tang lễ, bà đi ngay mà chẳng nghĩ ngợi nhiều. Buổi tối về đến nhà, Liễu Văn Bân còn chưa hỏi sao vợ về trễ thế thì vợ ông bỗng nhiên nổi đóa lên, hỏi ông có biết bức tượng của ông bác trị giá lên đến 50.000.000 đô hay không!

50.000.000 đô, đây quả thực là số tiền vượt quá khả năng nhà Liễu Văn Bân có thể kiếm được. Liễu Văn Bân hỏi vợ rốt cuộc có chuyện gì, bà vợ bèn kể về hội đấu giá, còn hỏi ông rằng Phật Tử mở hội đấu giá thì nhà họ cũng bán đấu giá có được không? Liễu Văn Bân ngớ ra, bị tiền che mờ mắt rồi hay sao? Song vợ ông cứ như mất hồn mất vía, thấy ông không thể đưa ra câu trả lời vừa ý, bà vợ không nói gì nữa. Sang hôm sau, bà cũng rời nhà từ sớm, đến tối mới về. Liễu Văn Bân đâm ra căng thẳng, liền gọi điện báo nhân viên rằng mình tạm thời không qua cửa hàng tang lễ nữa, ông ở nhà để trông chừng, sợ vợ mình cuỗm tượng Phật Tử đi mất.

Vị đại gia kia tên Mã Khải Ca, trạc tuổi Liễu Văn Bân, ông ta hẹn Liễu Văn Bân ra ngoài nói chuyện, Liễu Văn Bân bỏ tượng Phật Tử vào rương, cất ở trong xe. Mã Khải Ca vô cùng khách sáo, thành tâm muốn mua tượng Phật Tử, Liễu Văn Bân hỏi lý do thì ông ta cứ giấu diếm, chỉ bảo rằng ông ta biết hiện tại chỉ còn Phật Tử là “thiêng”, ý là ông ta muốn cầu xin Phật Tử làm việc cho mình. Liễu Văn Bân tận tình khuyên can, nói rằng những gia tộc tín đồ của Phật Tử tuy đều thành kính nhưng cứ thần thần bí bí, tin mấy thứ mê tín dị đoan này chưa chắc đã tốt. Mã Khải Ca không phủ hề nhận, thậm chí còn rất tán đồng quan điểm của Liễu Văn Bân, tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc ông ta vẫn muốn hỏi mua bức tượng.

Vào một đêm của năm trước, Liễu Văn Bân ở nhà chờ vợ đón con về, chờ mãi đến 7 giờ mà chẳng thấy hai mẹ con đâu, ông mới gọi điện, vợ con không bắt máy, điện thoại đều tắt cả. Ông quýnh lên, cất kỹ tượng Phật Tử rồi đến trường tìm, trường học tất nhiên đã vắng tanh từ lâu, cô chủ nhiệm của con ông cũng bảo đã tự tay giao Tiểu Liễu cho mẹ Tiểu Liễu rồi. Liễu Văn Bân lại gọi cho bố mẹ vợ, vợ con vẫn chưa trở về. Giờ thì hai cụ cũng đâm lo, tối đó cả nhà chia nhau đi tìm. Đến 10 rưỡi tối, ông nhận được cuộc gọi video của vợ mình, mà trông quang cảnh cứ thấy là lạ.

Vợ ông cười tủm tỉm, bảo con trai chào bố đi, con trai khoe rằng họ đến Hồng Kông rồi! Cách không xa phía sau hai mẹ con, Liễu Văn Bân nhìn thấy Mã Khải Ca đeo kính râm, đang vẫy tay với màn hình. Toàn thân ông túa mồ hôi lạnh, sao vợ con ông bị Mã Khải Ca đưa đi Hồng Kông lúc nào không biết? Trời ơi, Liễu Văn Bân thậm chí không biết vợ con mình làm giấy thông hành từ bao giờ. Ông bảo sẽ lập tức tới Hồng Kông tìm họ, Mã Khải Ca trong màn hình nom rõ là quái quỷ, mà vợ con ông thì cực kỳ vui vẻ.

Tuy nhiên Liễu Văn Bân còn chưa làm xong thủ tục đi Hồng Kông thì sang đến ngày thứ hai, trong màn hình lại xuất hiện sư tử đuôi cá, bọn họ đã đến Singapore rồi. Ông sợ vợ con mình dần dần bị lôi kéo đến nơi nguy hiểm hơn, đành phải đầu hàng chào thua. Bấy giờ Mã Khải Ca mới đặt vấn đề, hỏi Liễu Văn Bân có biết Thi Sương Cảnh hay không, Liễu Văn Bân đành thừa nhận là có biết.

Hôm ba mươi Tết, Liễu Văn Bân không chịu nổi sự dằn vặt trong nội tâm, liền làm trái lời dặn của ông bác, cầu xin Phật Tử giúp đỡ. Câu trả lời của Phật Tử khiến ông vô cùng suy sụp, ông không hề có ý định bán tượng Phật Tử, hơn nữa tượng Phật Tử ở nơi nào thì Phật Tử sẽ biết chuyện xảy ra ở nơi ấy, chẳng lẽ Phật Tử không biết nhà họ Liễu bị giày vò hay sao? Phật Tử dửng dưng bảo Liễu Văn Bân bán bức tượng cho Mã Khải Ca, ông cảm thấy oan uổng hết sức, chỉ muốn đâm vào chuông mà chết cho rồi.

Cũng trong hôm ấy, Liễu Văn Bân lại gọi cho Phật Tử mấy cuộc nữa, thực ra ông đang ở ngay trong khu Lệ Quang, Tết nhất ông chẳng biết đi đâu, liền đỗ xe gần nhà Thi Sương Cảnh, không dám quấy rầy người ta đón Tết, chỉ hi vọng Phật Tử bố thí cho chút tình thương. Biết đâu lại được thì sao?

May mà ông đã chờ được sự “biết đâu” ấy.

Phật Tử ngồi vào xe của Liễu Văn Bân, câu đầu tiên hắn nói là: “Ngươi phải cảm ơn Thi Sương Cảnh.”

“Nếu không phải do em ấy năn nỉ ta thì chẳng đời nào ta giúp ngươi. Sau khi xong việc này, ta sẽ lấy lại tượng Phật Tử của Liễu Trọng Dân, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội liên hệ với Mã Khải Ca rồi bán tượng của ta cho ông ta đấy, vậy thì ta còn có thể yên ổn đón Tết ở nhà.” Phật Tử nói như vậy. Liễu Trọng Dân là ông bác của Liễu Văn Bân.

Liễu Văn Bân nói chắc như đinh đóng cột: “Ngài lấy lại đi ạ. Tôi đang cầm theo tượng Phật Tử của ngài rồi đây, để ngay trong cốp sau, ngàu cứ lấy đi. Tôi không muốn vợ con mình tự dưng cầu nguyện với ngài rồi cuối cùng trở thành tế phẩm của ngài. Ai biết tôi nhận 50.000.000 đô này rồi có bị đoạn tử tuyệt tôn hay không.”

Phật Tử không nói gì, cũng không lấy lại tượng của mình. Liễu Văn Bân râu ria xồm xàm, tiều tụy rệu rã, dù đã đón được vị Phật này nhưng chính ông cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

May là Phật Tử đã có chủ ý, đêm đó, Phật Tử và Liễu Văn Bân ở khách sạn F, Liễu Văn Bân gọi điện cho vợ con mình, ông chỉ biết vợ con cũng đang ở trong khách sạn chứ không có địa chỉ rõ ràng. Phật Tử dùng tên giả là Trác Dật Luân, cũng giống như Mã Khải Ca, hắn cố tình xuất hiện trong video, giả vờ đang đánh bài tại khách sạn. Mã Khải Ca ngỏ ý muốn nói chuyện với Trác Dật Luân thì Liễu Văn Bân lại cúp máy.

Hôm sau, Phật Tử đến nhà kho của Liễu Văn Bân, dàn cảnh bàn chuyện làm ăn. Liễu Văn Bân lại gọi cho Mã Khải Ca, lần này thì đầu dây bên kia đã chuyển sang quang cảnh ngoài trời, Phật Tử nhận ra hai mẹ con đang tham quan tháp Phật ở Thái Lan. Hắn bèn giả vờ pha trò, điểm ra vài cái tên, đều là các tín đồ Phật Tử đã hiến bảo vật trong hội đấu giá lần trước, chẳng hạn như Hứa Yến Chi, bọn họ đều sẵn lòng tới giao lưu với Mã Khải Ca.

Mã Khải Ca không sợ hãi, song lại tỏ ra chán ghét mấy tín đồ này. Mới đầu Phật Tử còn cười cười nói nói trong thân phận Trác Dật Luân, rồi bỗng dưng hắn thay đổi giọng điệu, bảo Mã Khải Ca bay về một mình. Phật Tử sẽ để hai mẹ con bình an ở lại Đông Nam Á, cũng sẽ khiến Mã Khải Ca không thể về nhà mình ở Tây Bắc.

“Hay là gặp nhau ở nơi giáp ranh giữa tỉnh S và tỉnh Q đi. Chỗ tôi vẫn còn thứ hay ho lắm.”

Liễu Văn Bân chỉ muốn quỳ xuống lạy Phật Tử, Phật Tử xua tay bảo ông cút đi. Tiếp đó Liễu Văn Bân lại nghe tiếng Phật Tử gọi điện cho Thi Sương Cảnh, song lần này ông chẳng còn tâm trí mà trêu ghẹo ai nữa. Lúc trước ông cứ tưởng mình rất sành sõi giao thiệp với xã hội, nhưng giờ nhìn Phật Tử, ông không khỏi cảm thán, tiền bạc, năng lực, tài nguyên…… những thứ ấy mới là đồng tiền mạnh. So với tiền tài, kỹ năng giao tiếp chẳng là gì cả.

Ông còn cười rằng Phật tử cuối cùng cũng nhập thế, kỳ thực Phật Tử giỏi nhất là thao túng h*m m**n, nhìn thấu tham sân si, hai tay dẫn dắt phàm nhân, tự mình sắp đặt vở kịch, cần gì thì viết một đoạn chương trình, búng tay cái là xong. Phật Tử mới đúng thật là tay chơi.

Editor: Tác giả quên hay sao ấy, chap 29 nói con tài xế Liễu vừa lên cấp ba, chap này lại bảo mới học lớp 3 :v

Bình Luận (0)
Comment