Chương 122: Tế mã xuân tàm • Lời nói dối của Phật Tử – 4

Nghe nói thân phận mà Phật Tử sử dụng là mượn họ nhà mẹ của Thi Sương Cảnh, họ Trác. Trước khi được thấy vợ con, Liễu Văn Bân hoàn toàn không có tâm trạng đùa giỡn. Song ông hết sức hiếu kỳ, sao Phật Tử lại giàu có đến thế? Phật Tử làm giấy tờ chứng nhận nhanh như vậy, ngay cả thẻ ngân hàng cũng giải quyết xong rồi? Là do các tín đồ cúng dường cho ư?
Mùng hai Tết đón thần tài, Phật Tử chuyển 300.000 cho Thi Sương Cảnh, đạt đến hạn mức nhận tiền hàng tháng trong thẻ của Thi Sương Cảnh rồi, mấy lần Phật Tử chuyển khoản đều chạm ngưỡng hạn mức này, không thể chuyển nhiều hơn nữa. Khi hắn nhắc đến chuyện này, Liễu Văn Bân bèn đề xuất hắn mở thẻ phụ cho Thi Sương Cảnh, song hắn lại nói mình không thể mở tài khoản thẻ tín dụng, Liễu Văn Bân lấy làm ngạc nhiên.
Liễu Văn Bân không biết Phật Tử rốt cuộc có bao nhiêu tiền, đây đều là tiền mặt hết sao? Ông muốn hỏi mà chẳng dám hỏi. Phật Tử cân nhắc cách đăng ký online, dùng giấy tờ của hắn để làm thẻ mới. Hắn hoàn toàn có thể cho Thi Sương Cảnh một tấm thẻ luôn, nhưng nếu tiền không thực sự chuyển vào tài khoản của Thi Sương Cảnh thì cậu sẽ không cảm thấy số tiền đó là cho mình thật. Vả lại nếu Phật Tử tiếp tục chuyển vài khoản tiền lớn cho Thi Sương Cảnh thì tài khoản của cậu sẽ có thể bị đánh dấu là tài khoản rủi ro.
Phật Tử giống như kẻ nghiện internet nặng, hắn chẳng nói gì nhiều mà cứ chăm chăm xem điện thoại hoặc dùng máy tính. Phật Tử dặn dò mọi việc đều rất ngắn gọn, sáng mai họ sẽ lái xe đến nơi giáp ranh giữa hai tỉnh, tối nay Liễu Văn Bân mang bức tượng của Liễu Trọng Dân về nhà, cứ để nó ở yên trên bàn thờ, mang theo chạy tới chạy lui làm gì. Đợi Liễu Văn Bân trở về, Phật Tử và Liễu Văn Bân lại cùng trao đổi thông tin.
Liễu Văn Bân lắng nghe, quả thực rất nhiều tin tức nghe qua biết ngay là giả, may mà là Phật Tử nói dối, chứ đổi lại là người khác thì sao có thể bịa ra nhiều như thế được.
Trác Dật Luân, cũng chính là thân phận giả của Phật Tử, người nhà họ Trác xuất thân từ Cách Nhĩ Mộc – một thành phố nhỏ tiêu điều, cô chị của Trác gia tên là Trác Du, là chim phượng hoàng vàng bay khỏi tổ đất. Trác gia không hề nghèo khó, Cách Nhĩ Mộc là thành phố công nghiệp, Trác gia làm ăn trong ngành khoáng sản, Cách Nhĩ Mộc lại dồi dào kim loại quý và các loại ngọc đá đẹp đẽ. (Cách Nhĩ Mộc là thành phố thuộc châu tự trị dân tộc Mông Cổ và dân tộc Tạng ở Thanh Hải, Trung Quốc.)
Đến đời Trác Dật Luân, hắn đầu tư mỏ Niken ở tỉnh nhà và tỉnh G, mà quặng Linnaeite còn thường hay tồn tại cùng quặng Niken. Trác Dật Luân đầu tư xây nhà máy, tinh luyện hóa chất Cobalt, lại vừa đúng lúc gặp làn sóng chế tạo tân tiến, nhà nước dự trữ kim loại chiến lược, nhà máy không cần lo về vốn đầu tư, việc làm ăn cũng chẳng thiếu. Trác Dật Luân là một đại gia giàu xổi, có quan hệ mờ ám với người được Phật Tử chọn, nhưng Phật Tử tạm thời chưa giáng tội hắn. Trác Dật Luân đang làm sugar daddy của Thi Sương Cảnh.
Liễu Văn Bân hỏi, “Phật Tử, ngài nói dối nhiều như vậy, chẳng phải người khác chỉ cần điều tra là biết ngay sao?”
Trước hội đấu giá, Phật Tử quả thực đã thêm một lớp bùa chú lên những thông tin này, khiến mọi người lãng quên những thông tin này ngay sau đó, thậm chí quên đi kẻ tên Trác Dật Luân. Tất cả đều là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Nhưng bây giờ muốn giao thiệp với Mã Khải Ca, Phật Tử đành phải dựng nên một chiếc lồng thông tin tinh vi, nói trắng ra là làm giả, mà nói hình tượng hơn thì là tạo ra một ảo ảnh —— Hắn xây dựng nên gia tộc họ Trác này từ con số không, thiết kế câu chuyện gia tộc, chọn địa điểm nhà máy, soạn ra lịch sử tập đoàn, tạo đơn hàng, dựng dòng vốn, nhét việc làm ăn của mình vào báo cáo tài chính và tin tức của các dự án lớn khác. Tất cả những thứ này đều là định hướng, chỉ khi có người cố ý tra cứu thì mới phát hiện ra được,. Đợi ứng phó với Mã Khải Ca xong, Phật tử sẽ định hướng tiêu hủy toàn bộ đống thông tin giả đó.
Phật Tử nói: “Gia tộc này, công ty này có thực sự tồn tại hay không đều không quan trọng, mà quan trọng là…… người muốn biết về nó cảm thấy nó có tồn tại.”
Hẳn Mã Khải Ca đã điều tra tường tận về Liễu Văn Bân rồi, vậy thì một ông chủ nhỏ chuyên làm dịch vụ tang lễ sao lại quen biết Trác Dật Luân? Phật tử nghĩ, Mã Khải Ca có lẽ đã thông qua Liễu Văn Bân mà tra đến Thi Sương Cảnh, thậm chí có thể đã điều tra cả lịch sử cô nhi viện của cậu rồi, vậy thì phiên bản câu chuyện nên trở thành: Thi Sương Cảnh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được đưa vào cô nhi viện, năm nay mới được cậu út Trác gia tìm thấy, người cậu liền chuyển vào sống cùng để giúp Thi Sương Cảnh chuẩn bị thi đại học. Cậu út Trác gia xuất hiện từ khoảng cuối tháng 10 – đầu tháng 11 năm ngoái, không quá sớm, nhưng do các tín đồ Phật Tử không biết chính xác thời điểm Phật Tử nhập thế nên tuyến thời gian vẫn có thể lập lờ qua mặt được. Khu Lệ Quang tổ chức tang lễ, qua đó cậu út Trác gia quen biết Liễu Văn Bân, hoặc là Liễu Văn Bân vốn đã quen Thi Sương Cảnh thông qua Phật Tử, còn người cậu thì sau này mới xuất hiện.
Bắt đầu thêu dệt câu chuyện này từ đâu cũng được, thêu dệt không trọn vẹn cũng chẳng sao, thế giới của người trưởng thành vốn dĩ được cấu thành từ những lời nói dối vụng về hoặc tinh vi mà. Quan trọng là Liễu Văn Bân không được gọi Trác Dật Luân là “Phật Tử” ở trước mặt Mã Khải Ca.
Mùng ba Tết, 6 giờ sáng, Liễu Văn Bân lái xe xuất phát, hai người đến nơi giáp ranh giữa tỉnh S và tỉnh Q trước. Phật Tử cho Mã Khải Ca hai lựa chọn, một là huyện Sắc Đạt nằm gần nơi giáp ranh nghiêng về phía tỉnh Z, hai là huyện Cửu Trị ở phía Đông Nam tỉnh Q, Mã Khải Ca chọn huyện Cửu Trị. Suốt quãng đường Liễu Văn Bân luôn lái với vận tốc cao nhất, lộ trình mất tận 8 tiếng rưỡi nhưng chỉ sau 7 tiếng là đã tới nơi.
Phật Tử giấu đi đôi mắt xanh đặc trưng, cũng thay đổi phong cách ăn mặc sang hình tượng doanh nhân. May là mấy ngày nay Liễu Văn Bân luôn tiếp xúc với Phật Tử, ấn tượng của ông về Phật Tử cứ thay đổi xoành xoạch, đôi lúc ông thực sự quên mất Phật Tử là Phật Tử, còn thân phận “Trác Dật Luân” này thì đang dần dần thay thế Phật Tử.
Bọn họ tới sớm hơn Mã Khải Ca, huyện Cửu Trị nằm ở phía Đông cao nguyên Thanh Tạng, nhiệt độ lạnh hơn thành phố D nhiều. Phật Tử và Liễu Văn Bân tìm quán ăn, trưa nay sẽ uống rượu mà Liễu Văn Bân phải lái xe nên chỉ có thể nhìn Phật Tử uống. Phật Tử không thích thương lượng với kẻ khác, càng không thích giải thích với kẻ khác.
3 rưỡi chiều, Mã Khải Ca rốt cuộc cũng tới, trông rõ là phong trần mệt mỏi. Ông ta bay gấp từ Đông Nam Á về, hôm qua nhận được điện thoại của Trác Dật Luân là ông ta đặt vé máy bay luôn, sau đó ra sân bay rồi sáng nay bay về nước, lái xe qua đây. Ông ta không dẫn theo tài xế, cũng không dẫn theo vợ con Liễu Văn Bân.
Liễu Văn Bân giận điên lên, chỉ muốn xông lên đánh người, rõ ràng muốn trao đổi con tin cơ mà? Phật Tử ngăn ông lại, bảo ông chớ kích động. Mã Khải Ca vội giải thích rằng vợ con ông chủ Liễu đã về Hồng Kông rồi, để tạ lỗi, Mã Khải Ca đã đặt cho họ phòng khách sạn hạng sang xịn nhất tại cảng Victoria, còn cho họ một tấm thẻ 500.000 để họ quẹt thoả thích.
Ba người ngồi xuống, món mới được dọn lên bàn, quán cơm ở huyện thì không thể trông mong gì vào trình độ nấu nướng, song dù sao đây cũng là tỉnh Q, chất lượng thịt dê bò ắt được đảm bảo. Trác Dật Luân bảo mình đã ăn no rồi, xin ông chủ Mã cứ tự nhiên. Liễu Văn Bân oán thầm, đúng là Phật Tử không ăn cơm nhưng nước và rượu thì có uống một chút.
Mã Khải Ca hỏi về Thi tiên sinh, Trác Dật Luân cười đáp, “Cháu tôi sắp thi, đang ở nhà ôn bài rồi, chúng ta bàn việc, thằng bé đi theo hóng hớt làm gì?”
Hay tin vợ con mình không sao, Liễu Văn Bân rốt cuộc cũng được thả lỏng, ông ngồi phịch xuống ghế, nhưng thấy Mã Khải Ca cười cười nói nói thì cơn giận lại bốc lên, ông chỉ vào Mã Khải Ca mà mắng: “Do cái đồ bàng môn tả đạo nhà ông câu mất hồn vía vợ con tôi, chứ không thì tại sao họ lại tự dưng đi du lịch?! Ông học cái trò này ở đâu? Học giáng đầu ở Đông Nam Á à? Thế mà còn đòi thỉnh tượng Phật Tử, cẩn thận nửa đêm bị Phật Tử hàng yêu trừ ma đấy!” (Giáng đầu là một dạng pháp thuật phổ biến ở Đông Nam Á, có nhiều loại khác nhau tùy thuộc vào từng khu vực, vừa có thể hại người vừa có thể cứu người. Cũng có thuyết cho rằng giáng đầu bắt nguồn từ đạo thuật Mao Sơn của Trung Quốc.)
“Thì tôi thỉnh Phật Tử về nhà tôi để hàng yêu trừ ma mà, mau mau lên đi.” Mã Khải Ca gật đầu, “Tôi đã gần có được bức tượng Phật hai mặt cưỡi ngựa trắng đó rồi, sao đến phút chót còn bị giành mất chứ? Tôi cũng đang buồn bực lắm đây, vị Phật Tử này không muốn làm trong nước hay sao? Ngài nhìn người tới hội đấu giá hôm đó mà xem, không nói thì tôi còn tưởng tháp Phật của Phật Tử xây ở đáy biển Nam Hải cơ.”
“Người khác đều cầu tài, cầu phúc, sao ông lại cầu hàng yêu trừ ma?” Trác Dật Luân trêu đùa, “Ông làm chuyện gì trái lương tâm à?”
Mã Khải Ca thu lại khí thế, giọng điệu cũng dịu xuống, “Làm gì có chuyện đó? Trác tiên sinh, ngài không giống người bình thường, ngài lại còn là thân thích của Thi tiên sinh, cho nên không hiểu được nỗi khổ của người như chúng tôi đâu. Liễu tiên sinh cứ bảo vợ con mình trúng tà, oan cho tôi quá, tôi mới là kẻ bị trúng tà đây!”
Mã Khải Ca chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, chọt chọt nom rõ là thần kinh, “Cái tà đó gây náo loạn, làm chuyện xấu trong đầu người Mã gia chúng tôi……”
Liễu Văn Bân xen lời: “Chứ không phải bệnh tâm thần di truyền à?”
“Bệnh tâm thần di truyền mà lừa được vợ con ông hả?! Ông có não không vậy?” Mã Khải Ca vặc lại, rồi ông ta lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói, “Xin thứ lỗi cho tôi vừa rồi có lỡ lời về Phật Tử, ngài ấy hoạt động ở đâu cũng thiêng hết, chúng ta đâu thể can thiệp được. Hôm diễn ra hội đấu giá, chắc chắn tôi đã nhận được sự chiếu cố của Phật Tử. Tôi thường hay trúng tà, cảm giác ấy…… Ngài có tưởng tượng được không? Có một ông chủ luôn trốn trong đầu ngài mọi lúc mọi nơi, chờ đến khi ngài ra quyết định quan trọng thì tự dưng giành quyền khống chế cơ thể ngài. Có lúc ngài biết rằng mình bị cướp quyền, có lúc ngài mê man bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì ván đã đóng thuyền, mà người bên cạnh đều bị dọa sợ. Quay trở lại chuyện về hội đấu giá. Hôm ấy tôi nôn ói trong nhà vệ sinh phòng đấu giá suốt một tiếng liền, mới đầu tôi tưởng là ông chủ trong đầu mình muốn giành quyền kiểm soát nhưng bất thành, ôi chao, nhẹ nhõm gì đâu…… Thực ra hôm ấy tôi nổi hứng bất chợt nên mới tham gia đấu giá tượng Phật Tử, chỉ cách một xíu xiu nữa thôi……”
Trác Dật Luân hỏi: “Cái tà mà ông nói đến, ông có hiểu được nó không?”
Mã Khải Ca cầm luôn bình rượu mà tu ừng ực, uống non nửa bình mới nói: “Sao lại gọi là “tà” chứ? Người khác ước còn chẳng được nữa là…… Ông chủ mà tôi nói đến chính là lão tổ nhà họ Mã. Hồi bé tôi nghe ông cố của mình kể rằng nó là tổ tiên của Mã gia chúng tôi, nhưng giữa chúng tôi không hề có quan hệ máu mủ. Rất nhiều đời rồi…… Lịch sử của Mã gia chúng tôi đã trải qua rất nhiều đời rồi. Lại nói tiếp, trong nước có mấy dinh thự nổi tiếng đều mang họ Mã gia, mọi người vờ như bắt nguồn từ các chi khác nhau, thực chất giữa chúng tôi vẫn có sự liên hệ.”
Mã Khải Ca giới thiệu rằng, nếu tính kỹ thì nhà họ Mã còn làm lớn hơn cả những gia tộc được Phật tử ban phước, thậm chí là lớn hơn rất nhiều. Nghe nói Phật Tử xuất thế từ thời Đường, mà tổ tiên Mã gia còn sớm hơn nữa, ít nhất từ thời Đông Hán đã vào lãnh thổ nước ta an cư lạc nghiệp rồi. Trải qua bao phen lưu lạc, họ đổi tới đổi lui, song đến một thời điểm nào đó nhất định sẽ quay lại họ Mã. Mã Khải Ca hiện đang sống ở thủ phủ tỉnh Q, nói ra không sợ Trác tiên sinh và Liễu tiên sinh chê cười, chứ họ đã xây dựng một dinh thự bề thế theo phong cách Trung Nguyên ở trên mục trường thảo nguyên, tọa lạc ở vùng thung lũng giữa hai ngọn đồi. Nếu không vì tổ tiên chỉ điểm nhà Mã Khải Ca thì một năm họ còn chẳng về được một lần, quả thực hết sức bất tiện.
“Tuy bảo muốn thỉnh tượng Phật, nhưng tôi thỉnh về cũng chẳng có chỗ để.” Mã Khải Ca tự giễu, “Tổ tiên nhà tôi không theo Phật, tuy nhiên người khác đều tôn xưng nó là Bồ Tát.”
Trác Dật Luân hơi tựa vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng, hiển nhiên đang hứng thú. Mã Khải Ca hỏi: “Mã Minh đấy, chưa từng nghe ư?”
Trác Dật Luân cười nói: “Không thể nào. Mã Minh Bồ Tát[1] rất đứng đắn, hơn nữa lại còn là tăng lữ thì lấy đâu ra gia tộc.”
Mã Khải Ca xòe tay, “Thì thế! Tôi cũng cảm thấy vậy, Mã gia chúng tôi là con nuôi sao?”
“Bồ Tát thì nhận con nuôi kiểu gì.” Trác Dật Luân càng thấy hoang đường.
“Trác tiên sinh, ngài rành chuyện này, ngài cứ tới nhà tôi xem là biết liền.” Mã Khải Ca uống một mà than ba. Ông ta nói sao chỗ nào cũng có Phật giáo, Tây Tạng một khu lớn, Trung Á và Ấn Độ một khu lớn, Đông Á và Đông Nam Á lại cũng là một khu lớn.
Dù là tôn giáo thì giữa các giáo phái vẫn có sự không hòa hợp, xung đột lẫn nhau. Mã gia cấm học Phật, cho dù Mã Khải Ca xem điển tịch về Mã Minh Bồ Tát bao nhiêu lần thì đầu óc vẫn trơ trơ như nước đổ lá khoai. Trác Dật Luân nhắc nhở, nếu có Bồ Tát ngự trong đầu ông ta thì ông ta nên nói ít thôi. Mã Khải Ca lại bảo rằng hôm Bồ Tát im lặng lắm.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Đúng là càng ngày tôi càng sử dụng thân phận cậu út này thuần thục hơn.
******
★Chú thích:
[1]Mã Minh Bồ Tát: là một nhà thơ và triết gia Phật giáo, xuất thân từ dòng dõi Bà La Môn nước Vệ Xá, thuộc Ấn Độ cổ thời thế kỷ thứ I. Sau khi xuất gia, ông nghiên cứu sâu về Phật pháp và đi khắp nơi hoằng pháp giáo hóa chúng sinh, được quốc vương hết sức coi trọng.