Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 124

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 124: Tế mã xuân tàm • Thay ta chăm sóc Thi Sương Cảnh

Lái xe đường dài trong tỉnh Q, đi về phía Tây trên bản đồ là hoang mạc cát vàng, còn đi về phía Đông hoặc phía Bắc sẽ thấy vùng thảo nguyên cao lạnh mênh mông. Trác Dật Luân từng hỏi Mã Khải Ca vì sao không lái xe đến thẳng dinh thự Mã gia luôn, song Mã Khải Ca chỉ cười không đáp. Ông ta luôn tránh trả lời trực tiếp vấn đề này, đánh trống lảng sang chuyện khác, thậm chí còn viện cớ “Đường đến dinh thự Mã gia hay kẹt xe lắm”, bảo là do dê bò chăn thả chặn đường. Mùa này làm gì có ai mất công chăn thả chứ! Đang là Tết cơ mà! Ngay cả Liễu Văn Bân là dân thành phố chẳng phân biệt được ngũ cốc mà còn biết, mùa đông hầu hết dê bò đều được cho ăn bổ sung, chứ cỏ đông ngoài bãi chăn thả còn chẳng đủ giữ cân.

Bọn họ chỉ dừng lại một đêm ngắn ở Tây Ninh, Trác Dật Luân rốt cuộc cũng chịu mở lời, hắn tỏ ra hết sức hứng thú với dinh thự Mã gia, cũng tò mò về lý do tại sao Mã gia không thể theo Phật. Trác Dật Luân trở về phòng khách sạn, tìm kiếm một hồi rồi mang đến một chiếc hộp gỗ to bằng bàn tay, bảo với Mã Khải Ca rằng: “Đây là một bức tượng nhỏ của Phật Tử, cháu trai đưa cho tôi để phòng thân. Tôi không thể tặng lại cho ông, như này không phải phép cho lắm, nhưng chúng tôi sẽ ghé thăm nhà ông để xem là có chuyện gì —— Đây chính là điều ông muốn, đúng không?”

Mã Khải Ca rối rít đồng ý, bảo rằng như vậy là đủ rồi. Dù sao ông ta cũng chẳng dám chắc! Tổ tông không cho phép con cháu tu tập theo Phật, nhưng khách ghé thăm nhà thì đâu thể quản nhiều được.

Cho nên rốt cuộc Mã gia có chuyện gì? Có lúc Phật Tử rất muốn rót nước muối sinh lí vào trong não Mã Khải Ca để rửa bộ não ngấm đẫm vị cồn của ông ta, tiện thể xối hết thứ dơ bẩn trong não ông ta ra, xem xem rốt cuộc là cái thứ gì.

Mùng năm Tết, cuối cùng thì họ cũng không cần lên đường từ lúc trời chưa sáng nữa. Phật Tử rời nhà đã mấy ngày, áp suất không khí xung quanh hắn thấp cực kỳ, Liễu Văn Bân vừa ló mặt ra là đã bị Phật Tử xoi mói. Hắn chê bai ông chú trung niên này không chỉn chu, Tết nhất nhìn vào làm tụt cả cảm xúc, bèn đuổi Liễu Văn Bân chạy ra trung tâm thương mại mở cửa sớm nhất để mua thêm mấy bộ quần áo mà thay. Thậm chí Phật Tử còn chẳng muốn ngồi chung một chiếc xe với Liễu Văn Bân.

10 rưỡi sáng, Liễu Văn Bân vội vàng mua quần áo về, Phật Tử cũng đã ăn sáng xong. Giữa một đống đồ tinh bột, hắn chỉ ăn một bát điềm phôi tử, cũng coi như đã dùng bữa xong rồi. Tài xế Mã gia nhắn trong nhóm chat là không liên lạc được với ông chủ, Phật Tử liền bảo: “Vậy các anh vào phòng ông ta mà tìm đi, các anh biết số phòng của ông ta cơ mà.”

(Điềm phôi tử: một món ăn Tây Bắc, có hạt yến mạch và men rượu chưng với đường, vị ngọt thanh.)

Nhóm chat chìm vào im lặng, chờ suốt hồi lâu, tài xế Mã gia tìm gặp hai người, tập trung Liễu Văn Bân và Phật Tử lại rồi báo rằng có lẽ ông chủ tái phát bệnh cũ, chỉ có thể chờ đợi.

Phật Tử tỏ ra mất kiên nhẫn, bảo nếu hôm nay ông chủ Mã không xuất hiện thì họ sẽ mua vé máy bay về nhà tối nay luôn, xem như vừa dạo chơi tỉnh Q mấy ngày. Liễu Văn Bân chỉ muốn vỗ tay hoan hô. Tài xế rời đi rồi, Phật Tử mới bảo Liễu Văn Bân: “Mã Khải Ca đang lên đồng ở trong phòng, đến bao giờ kiệt sức ắt sẽ ngừng thôi. Ta vẫn định đến dinh thự Mã gia một chuyến.”

“Hả? Lên đồng? Tức là có thần linh quỷ thần gì đó nhập vào người ạ? Lão tổ của Mã Khải Ca lại nhập vào ông ta ư?” Liễu Văn Bân sợ hãi hỏi.

“Hình như ta nghe thấy tiếng tụng kinh gõ bát. Âm thanh loáng thoáng, không rõ phát ra từ chỗ nào. Đó không phải âm thanh mà Mã Khải Ca có thể phát ra, mà quả thực không phải ông ta đang tụng kinh. Âm thanh này lởn vởn như u linh, lúc ẩn lúc hiện, có lẽ là vang lên khi Mã Khải Ca lên đồng.” Phật Tử dùng ngón tay mô phỏng quỹ đạo mờ mịt tựa khói sương, tỏ ý rằng âm thanh này khó lòng nắm bắt, “Trong tầm mắt ta có những đốm sáng lơ lửng, song hiện giờ ta lại cảm thấy nó giống như một sợi dây. Mắt Phật có thể nhìn thấy các luồng sáng trí tuệ khác nhau, chuyện này rất bình thường, song ta cảm giác đây là một dải sáng vừa mảnh vừa dài —— Không phải điềm lành, nên ta sẽ không giải thích thêm với ngươi.”

Có một điều Phật Tử không nói ra, đó là trong Mật giáo thường nhắc đến mạch và luân[1] * —— Chẳng hạn như Mật giáo Tây Tạng là ba mạch bốn luân, còn Mật giáo Du Già là ba mạch bảy luân, tuy nhiên đối với con người thì mạch và luân càng giống sản phẩm của trí tưởng tượng hơn. Những cấu tạo ấy, có tức là có, không có tức là không có, có mà như không thì tức là không có, nếu sở hữu thì nhất định phải có sự hiểu biết và thuần thục trong việc vận dụng chúng.

Phật Tử không có cấu tạo mạch và luân. Ở mức độ nào đó, sự tồn tại của những con đường và trung tâm ấy lại mang nghĩa trở ngại, vì có trở ngại nên mới cần tạo nên vô số con đường cho năng lượng lưu chuyển. Năng lượng của Phật tử vốn đã hài hòa và thống nhất cao độ, không phân chia hư thể và thực thể, lưu thông thuận lợi, không cần dùng đến mạch luân để hỗ trợ tu hành.

Chẳng qua Phật Tử cảm thấy dải sáng mờ mịt mà hắn nhìn thấy còn ẩn chứa một tầng nghĩa sâu xa nào đó, tỷ như sau khi người tu hành chết đi, những đường mạch trong cơ thể sẽ trôi nổi trong không khí như ký sinh trùng sán dây tách khỏi vật chủ.

Khoảng 12 giờ trưa, chuẩn bị phải trả phòng khách sạn, tài xế đang định gia hạn phòng cho ông chủ thì Mã Khải Ca gọi điện kêu tài xế tới đón mình. Tài xế và hai vị khách tới phòng ông chủ Mã, trông thấy Mã Khải Ca kiệt quệ ngã gục trên giường, đầu chúi ngược xuống mép giường, cả người vặn vẹo cứng ngắc, xem ra ông ta không thể động đậy, cả người đầm đìa mồ hôi. Tài xế hớt hải đỡ Mã Khải Ca dậy, môi Mã Khải Ca trắng bệch, ông ta bảo tài xế mặc đồ giúp mình, phải về nhà thôi, ông ta đã rời nhà quá lâu rồi, nhất định phải về nhà.

Liễu Văn Bân tự dưng giẫm phải vật gì đó, cúi xuống nhìn thì phát hiện là điện thoại của Mã Khải Ca. Điện thoại di động rơi ở huyền quan, mà Mã Khải Ca thì vẫn ở trên giường. Vừa rồi đúng thật là Mã Khải Ca gọi điện cho tài xế sao? Liễu Văn Bân dựng tóc gáy, khó chịu không sao kể xiết.

Gần đến giờ xuất phát, Phật Tử mới bảo với Liễu Văn Bân: “Ngươi muốn về thành phố D thì cũng được thôi, nhưng ngươi phải thay ta chăm sóc Thi Sương Cảnh. Chớ có về nhà làm biếng rồi lấp ló rình rập như hồi trước. Mùng tám Tết, sau khi bệnh viện quay lại làm việc, ngươi hãy dẫn em ấy đến bệnh viện khám tổng quát, sau đó báo cáo kết quả cho ta.”

Liễu Văn Bân đứng nghiêm như binh sĩ, lập tức vỗ ngực đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

*

Bọn họ chọn dừng chân ở Tây Ninh, vì dinh thự Mã gia tọa lạc giữa thảo nguyên và vùng núi Kỳ Liên, nên nghỉ ngơi ở Tây Ninh một đêm rồi hôm sau lên đường tới dinh thự Mã gia với tinh thần khoan khoái thì sẽ có lợi cho khách. Ở trên xe, thần trí Mã Khải Ca vẫn mê man, thi thoảng mới tỉnh táo một lúc, cứ giục tài xế lái nhanh nữa lên, nhanh nữa lên. Trên đường xe chạy, từ vùng thảo nguyên ẩm thấp đến thung lũng tựa vào dãy núi Kỳ Liên, trong đầu Phật Tử vẫn thường văng vẳng tiếng tụng kinh, gõ bát, rung chuông.

La Ái Diệu nghĩ tới một địa điểm khác mà hắn đã cho Mã Khải Ca lựa chọn —— huyện Sắc Đạt. Mã Khải Ca lảng tránh không nhắc đến, có lẽ vì ông ta và sự tồn tại liên quan đến ông ta thực sự không thuộc Mật giáo Tây Tạng, không phải Kim Cang bản tôn hay Liên Sư, có khi còn chẳng phải tổ cổ **(Liên Sư là danh xưng của tín đồ dành cho Liên Hoa Sinh, vị đại sư Ấn Độ đã đặt nền móng cho Phật giáo Tây Tạng, ông vào Tây Tạng vào thế kỷ thứ 8 để hoằng pháp và sáng lập ngôi chùa đầu tiên ở Tây Tạng. Tổ cổ là cách gọi của “hóa thân” trong tiếng Tây Tạng.)

Dây dưa với bọn họ sẽ rất phiền phức. Theo hiểu biết của La Ái Diệu, trong các giáo phái Mật giáo, Mật giáo Tây Tạng là hệ phái hoạt động mạnh nhất và có năng lượng hỗn tạp. “Mật” bao hàm ý nghĩa khép kín. Trong bất cứ trường hợp nào, cố gắng giao thiệp với quần thể khép kín cũng là việc rất phiền phức. Mật giáo Trung Quốc gần như đã tiêu vong, La Ái Diệu không muốn chuốc lấy xui xẻo, cũng chẳng có hứng thú thăm dò bản chất của một giáo phái Mật giáo khác. La Ái Diệu không tiện dò xét xem Phật Đà của họ có còn “ở đây” hay không, riêng việc chỉ ra sự thật đã phá vỡ sự ổn định của giáo phái khép kín kiểu này rồi, có còn ở đây hay không đều không chắc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Tài xế lái từ đường quốc lộ vào đường huyện, rồi lại từ đường huyện tiến vào núi, tách ra khỏi tuyến đường vào thị trấn. Tài xế nói họ cố ý không lát đường bê tông, vì nếu lát bê tông thì sẽ có xe cộ vô tình chạy vào. Để đảm bảo sự biệt lập của dinh thự Mã gia, họ hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm để đi qua con đường đất này, hiện vẫn thấy được vết bánh xe do gia đình ông chủ Mã năm nay dọn vào ở, người nhà phải lái xe ra ngoài mua sắm, đi qua đi lại nhiều sẽ hằn lên đường.

Mùa đông năm nay nhiệt độ ở hầu hết các khu vực đều khá cao, từ sau tháng 12, vùng Kỳ Liên không còn tuyết rơi nữa, đồng cỏ chuyển màu vàng khô loang lổ, thi thoảng còn thấy cỏ xuân mọc sớm xen giữa cỏ đông của năm ngoái, cũ cũ mới mới xen kẽ, đúng là có thể chăn thả gia súc rồi. Xe việt dã chạy vào trong núi, chừng nửa tiếng sau, dinh thự Mã gia rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt La Ái Diệu.

Quần thể kiến trúc kiểu Trung Nguyên được bao quanh bởi gạch đá màu xanh đậm, diện tích phải tính bằng mẫu. Hai chiếc xe tiến thẳng vào cổng lớn dinh thự Mã gia, tuy gọi là cổng song thực chất nó càng giống thành lầu hơn, trên nóc cổng có hai lầu nhỏ để phòng thủ và quan sát, cổng còn có vòm lớn hình bán nguyệt. Bờ tường trải rộng, chẳng khác nào tường thành cổ, bọc gọn lấy phạm vi dinh thự. Nhìn từ trên xuống, mái ngói xám trải dài bất tận, từng khoảng sân giống như những chiếc giếng sâu đen ngòm giữa biển ngói, trông còn sâu hơn cả biển, hóa ra là do núi đã che mất ánh sáng ***.

Vợ con Mã Khải Ca đều đứng sẵn ở cổng chờ ông chồng trên xe đi xuống. Hai tay bà vợ đặt trên vai con gái, mà tay của cô chị lại khoác lên vai cậu em. Cánh cổng tròn nom như cái miệng mở lớn, đèn lồng giống chiếc lưỡi nâng lên, còn con người là những chiếc răng.

La Ái Diệu đóng cửa xe, chỉ một thoáng ấy thôi mà như nghe thấy dinh vua phủ hầu, ca múa thái bình, nơi chốn hoan lạc, mà không biết rằng cái chết đã gần kề ****.

Không biết ư? Có lẽ cũng đã biết rồi.

*

Mùng sáu Tết, sao đã đến mùng sáu Tết rồi. Vừa sang năm mới thôi mà, thời gian trôi nhanh đến mức làm người ta tê cả da đầu.

Liễu Văn Bân thực sự không muốn nhìn thấy bà vợ và đứa con nghiệp chướng của mình, chỉ thắm thiết được một đêm, sang hôm sau nhìn họ là ông lại nổi cơn tam bành, liền tống hết về nhà mẹ đẻ. Ông phải đi thực hiện lời hứa với Phật Tử, giúp Phật Tử chăm nom Thi Sương Cảnh. Liễu Văn Bân thậm chí còn cắt tóc giữa tháng giêng, dù sao ông cũng chẳng có người cậu nào mà phải lo cậu chết. Ông chọn mấy món hàng tết, coi như là chúc Tết Thi Sương Cảnh, sau đó lái xe vào khu Lệ Quang, đi thẳng tới cô nhi viện. (Người Trung Quốc có câu “Cắt tóc tháng giêng thì cậu sẽ chết”. Do xưa kia triều nhà Thanh ép người Hán cạo đầu và thay đổi cách ăn mặc nên người dân tỏ thái độ phản đối, sinh ra câu nói này, ngoài ra “tử cữu” (cậu chết) còn đọc gần giống “tư cựu” (nhớ về thời xưa cũ).)

Đến cổng cô nhi viện, Liễu Văn Bân gọi điện cho Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh cất giọng nhạc nhiên, bảo rằng sẽ lập tức tới ngay.

Cổng mở từ bên trong, Liễu Văn Bân vẫn ngồi trong xe, ông hạ cửa kính xuống, định cho xe vào trong cô nhi viện rồi mới dừng. Thi Sương Cảnh vịn cửa, hướng dẫn ông đỗ xe, mắt cậu cứ chốc chốc lại liếc nhìn hàng ghế sau, khổ nỗi cửa xe của Liễu Văn Bân dán miếng phản quang màu đen nên không thấy được cảnh tượng bên trong.

Liễu Văn Bân xuống xe, Thi Sương Cảnh đi tới gần, song Liễu Văn Bân không lại không mở cửa sau, cậu liền chủ động mở ra nhưng chỉ thấy trống huơ trống hoác.

Cậu còn tưởng La Ái Diệu đã trở về cơ.

“Trời ơi, Thi Sương Cảnh, mặt cậu sao vậy? Sao đỏ hết lên thế này?”

Thi Sương Cảnh còn chưa kịp nói thì Lưu Thiến đã chạy tới, bảo với Liễu Văn Bân: “Anh mau đưa thằng bé đến bệnh viện đi! Cứng đầu quá thể, chắc chắn là bị dị ứng rồi, chết người như chơi đấy!”

Liễu Văn Bân thấy vết thương trên mặt Lưu Thiến thì mở cửa xe ngay: “Chị cũng đi cùng đi, chở một người hay hai người đều như nhau, vừa khéo chị đi theo hộ tống Thi Sương Cảnh tới bệnh viện luôn.”

Thi Sương Cảnh không nói gì, chỉ lẳng lặng gãi gãi vết mề đay trên mặt. Cậu nghĩ bụng, ngộ nhỡ bác sĩ bắt cậu c** đ* thì phải làm sao đây, trên người vẫn còn rất nhiều vết cắn cũ, thật chẳng biết phải giải thích kiểu gì.

✿Tác giả có lời muốn nói:

* Mạch luân đại khái là như trong truyện đã giải thích, dù sao Phật Tử cũng sẽ không nói nhiều về cái này nên tạm gác lại, về sau trong tình tiết truyện có đề cập tới thì sẽ giới thiệu cụ thể.

** Tổ cổ tương đương ứng thân (hóa thân) của Phật Đà thuộc Mật tông Tây Tạng, tra cứu sẽ thấy có cách gọi phổ biến hơn, song tôi không muốn truyện này trở nên quá mê tín dị đoan nên dùng tên gọi chính thống thì sẽ ổn hơn.

*** Dinh thự Mã gia này được tham khảo từ dinh thự Mã gia ở Bình Dao và dinh thự Mã gia huyện Chính Định tỉnh Hà Bắc, có thể đôi khi còn nhắc một chút đến trang viên họ Mã ở Lâm Hải tỉnh Chiết Giang và trang viên họ Mã ở Cảnh Dương tỉnh Hà Nam.

**** Chỉnh sửa từ bài bạt “Từ Nguyên” của Lục Văn Khuê thời nhà Nguyên.

******

★Chú thích:

[1]Mạch và luân: Mạch (Nadi) là các kênh, các con đường để năng lượng, khí huyết trong cơ thể đi qua. Còn luân (Chakra) là các trung tâm năng lượng phân bổ trong các bộ phận cơ thể, quản lý các hoạt động thể chất và tinh thần. Năng lượng sẽ truyền qua mạch để tới các tụ năng lượng là “luân” này.

Trong Mật giáo Tây Tạng có 3 mạch 4 luân. 3 mạch đó gồm ô mã, khương mã và nhữ mã, 4 luân gồm đỉnh luân, hầu luân, tâm luân, tề luân.

Trong Mật giáo Du Già lại có 3 mạch 7 luân. 3 mạch là khí mạch (trung mạch), tả mạch và hữu mạch. 7 luân trong Mật giáo Du Già gồm 4 luân giống Mật giáo Tây Tạng, cộng thêm 3 luân khác là mi gian luân, hải để luân, phạn huyệt luân.

Bình Luận (0)
Comment