Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 125

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 125: Tế mã xuân tàm • Phản hồi tích cực của việc bày tỏ

Lưu Thiến ngồi vào ghế sau bên phải, hồi Tết bà mới bị chồng cũ bạo hành, gương mặt bên trái bầm tím cả mảng, gần một tuần trôi qua rồi mà mặt vẫn sưng vù. Thi Sương Cảnh bảo mặt của bà Lưu vẫn còn đau lắm, có khi bị tổn thương đến xương rồi. Thi Sương Cảnh thì ngồi ghế sau bên trái, mặt cậu cũng nổi từng mảng mề đay, cứ như bị thêu hoa trên mặt, sờ thấy từng đóa rõ ràng. Lưu Thiến nói hồi nhỏ cậu chưa từng dị ứng nghiêm trọng thế này bao giờ, không biết là bị sao nữa, đã mấy ngày rồi, uống thuốc dị ứng mà vẫn tái phát, không thể khống chế được.

Thi Sương Cảnh khoanh tay ngồi ở hàng sau, đội mũ lưỡi trai. Những gì Lưu Thiến nói đều đúng cả, nhưng bây giờ cậu đang vắt óc soạn sẵn kịch bản trong đầu, lát nữa nếu bác sĩ đòi kiểm tra cơ thể cậu thì sao, phải giải thích thế nào…… Càng nghĩ càng bức bối, cậu cảm giác là do mình chưa uống đủ thuốc dị ứng, nếu uống thêm thì có hiệu quả không nhỉ? Suốt quãng đường Thi Sương Cảnh đều chìm trong suy nghĩ rối bời, cậu bắt đầu oán giận La Ái Diệu, lúc cắn thì đúng là thích thật đấy, đi tắm nhìn thấy dấu vết cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, cớ sao đến lúc đi bệnh viện anh lại vắng mặt hả —— Hay là anh chữa trị từ xa đi? Nhiều lần cậu muốn lôi điện thoại ra liên hệ với La Ái Diệu, nhưng rồi lại đặt xuống. La Ái Diệu bảo Liễu Văn Bân trở về chính để Liễu Văn Bân thay hắn chăm sóc cậu. Điều này chứng tỏ La Ái Diệu đang bận.

Các bệnh viện hiện nay đều quay lại làm việc sớm, hầu hết bệnh viện lớn ở thành phố D đều chính thức đi làm từ mùng bốn, toàn bộ phòng khám ngoại trú, chụp chiếu, xét nghiệm đều hoạt động. Liễu Văn Bân dẫn họ đến bệnh viện nhân dân tỉnh để kiểm tra, y tá ở quầy hướng dẫn xem xét tình trạng của hai người rồi đề nghị một người đăng ký khám khoa da liễu, một người đăng ký khám khoa răng hàm mặt. Liễu Văn Bân được trải nghiệm trọn vẹn sự bận rộn của một người trung niên trên có già dưới có trẻ ở bệnh viện.

Liễu Văn Bân đi lấy số rồi dẫn Thi Sương Cảnh đến khoa da liễu trước, họ xếp hàng 40 phút, đến lượt Thi Sương Cảnh, cậu bèn tiến vào. Nghe tình trạng phát bệnh của cậu xong, bác sĩ ghé sát lại gần quan sát mặt cậu, rõ ràng mề đay nổi khắp toàn thân, từ mặt đến cổ rồi cả ở chỗ được che bởi quần áo. Bác sĩ bảo Thi Sương Cảnh vén áo lên để xem xét tình trạng cơ thể, cậu đâm ra khó xử, nhưng trước bao ánh mắt ép buộc, rốt cuộc cậu vẫn phải vén áo lên.

Bác sĩ lẳng lặng ngước mắt nhìn mặt cậu, sau đó ánh mắt lại quay về cơ thể cậu, “Ôi chao, sao lại thế này?””

“Chơi hơi quá đà ạ……” Thi Sương Cảnh nhắm hai mắt, ngả bài thú nhận.

“Kéo áo xuống đi.” Bác sĩ ngồi thẳng người lại, tay gõ bàn phím lạch cạch, kê đơn thuốc cho cậu, “Đi lấy máu nhé, bác sẽ chỉ định cháu làm một số xét nghiệm, phải rút vài ống máu đấy. Trước kia cháu từng có tiền sử bị mề đay, tiện thể làm vài xét nghiệm liên quan tới miễn dịch luôn. Mấy cái vết trên người cháu…… đều phải bôi thuốc, chứ để sau này nhiễm trùng là không tốt đâu. Trên người có vết thương đặc biệt nghiêm trọng nào không?”

“Dạ không……”

“Đến chiều mới có kết quả xét nghiệm máu, còn kết quả kiểm tra chức năng gan và thận thì phải chờ sang ngày mai. Hôm nay bác kê cho cháu một ít thuốc kháng histamin trước. Loại thuốc dị ứng cháu từng uống là gì? Cháu có thể ở lại bệnh viện để chờ kết quả xét nghiệm máu, nếu chiều nay tình trạng vẫn nghiêm trọng thì bác có thể kê đơn truyền dịch trước cho cháu. Đợi khi có đầy đủ kết quả xét nghiệm, cháu lại mang kết quả về đây gặp bác, tái khám thì không cần đăng ký đâu.”

Thi Sương Cảnh báo tên loại thuốc dị ứng mình từng uống. Bác sĩ đổi loại thuốc khác rồi kê đơn cho cậu, đến khi in đơn thuốc, bác sĩ lại úp mở báo tên một mặt hàng khác, bảo cậu có thể qua hiệu thuốc bên cạnh hỏi thử.

Thi Sương Cảnh đi lấy máu, Liễu Văn Bân kiểm tra điện thoại thấy sắp tới số của Lưu Thiến, liền dẫn Lưu Thiến tới khoa răng hàm mặt, dặn Thi Sương Cảnh có gì thì liên hệ với mình. Thi Sương Cảnh bị rút ba ống máu song không có cảm giác gì, chỉ là khuỷu tay bị chính mình tì lên nên bầm tím thôi. Lấy máu xong, cậu chạy đi tìm Lưu Thiến, đúng lúc bảng điện tử trước phòng khám hiện tên Lưu Thiến, chắc là họ đã vào rồi. Cậu bèn đẩy cửa đi vào, nghe được nửa đoạn sau..

Không nghe thì không biết, chứ nghe rồi cậu mới thấy cực kỳ phẫn nộ.

Bác sĩ mới khám mặt là biết ngay hàm dưới của Lưu Thiến bị lệch, ấn vào đau rõ rệt, bác sĩ liền chỉ định bà đi chụp X quang vì nghi bị gãy xương nhẹ.

Thi Sương Cảnh sa sầm mặt, hỏi bác sĩ có thể làm giám định thương tích được không, bác sĩ bèn hỏi tình huống cụ thể, cậu muốn kể hết ra nhưng Lưu Thiến đã kéo cậu lại, bà luôn miệng bảo không có gì đâu, đi kiểm tra là được, giám định gì chứ.

Bác sĩ hỏi Thi Sương Cảnh có phải con trai của Lưu Thiến không, bà vừa định phủ nhận thì Thi Sương Cảnh liền nhìn thẳng vào bác sĩ, trả lời với giọng kiên định: “Đúng vậy. Cháu là con trai bà ấy.”

Hành động này khiến Liễu Văn Bân cảm động vô cùng, ông nhủ bụng giá mà sau này con trai mình đối xử tốt với mình như Thi Sương Cảnh đối xử với Lưu Thiến thì tuyệt biết bao. Ông đến khoa chẩn đoán hình ảnh để lấy số, khoa chẩn đoán hình ảnh báo khoảng 1 rưỡi chiều mới đến lượt bà Lưu, thế là ông bèn dẫn một già một trẻ đi ăn ở gần bệnh viện.

“Tôi sang quán bên cạnh mua ít cháo cho chị Lưu, nếu đồ ăn được dọn lên thì mọi người cứ ăn trước nhé.” Liễu Văn Bân rất giỏi gánh vác công việc. Quán ăn gần bệnh viện này nấu nướng khá ngon, trước đây ông cũng từng ăn lúc đưa người thân đi khám bệnh rồi.

Liễu Văn Bân đi khuất, Thi Sương Cảnh và Lưu Thiến nhìn nhau, cậu vừa mở miệng thì nước mắt Lưu Thiến đã tuôn rơi. Thi Sương Cảnh luống cuống tay chân, rút giấy ăn trên bàn đưa cho bà.

Lưu Thiến cúi gục đầu, cậu nghe thấy lời bà bật thốt ra giữa tiếng khóc lóc: “Bà không chăm sóc tốt cho con…… Bà không xứng làm mẹ của con……”

Thi Sương Cảnh xót xa khôn kể, chỉ có thể cố nuốt nước bọt để kìm lại nước mắt. Cậu ăn nói vụng về, chỉ biết đi đến bên cạnh Lưu Thiến, kéo vai bà, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

“Không làm mẹ được thì làm bà đi.” Thi Sương Cảnh nói, “Bố con không để bụng đâu, cơ mà…… Gọi bà thì hình như hơi già nhỉ……”

“Có phải lần đầu con gọi là bà đâu……” Lưu Thiến nín khóc mỉm cười.

“Con không biết cảm giác có mẹ là thế nào, cho nên chẳng có chuyện xứng hay không xứng.” Thi Sương Cảnh cởi mũ lưỡi trai xuống, cậu cảm thấy vết mề đay trên mặt đã đỡ hơn chút rồi, chiếc mũ vén lên, lộ ra nụ cười của cậu, “Hồi nhỏ bà đón con từ bến xe khách đi đến cô nhi viện, bảo con ngủ chung chăn với bà để bà tiện chăm sóc con. Lúc ấy con đã nghĩ, tuy ông trời mang mẹ con đi rồi, nhưng ông trời cũng trao cho con một người mẹ mới.”

“Không đâu. Quan hệ mẹ con vẫn khác quan hệ nuôi dưỡng trong cô nhi viện chứ.” Lưu Thiến cố gắng làm rõ, bà thực sự không xứng.

“Vậy bây giờ bà chăm sóc con vẫn kịp mà.” Thi Sương Cảnh nắm lấy bàn tay già nua của Lưu Thiến, ủ ấm, v**t v*, “Con cũng sẽ chăm sóc bà thật tốt, bà ơi.”

Thi Sương Cảnh nhận ra miệng lưỡi mình kỳ thực cũng không vụng về cho lắm. Vì sao nhỉ? Trong một thoáng chốc, cậu chợt vỡ lẽ, đâu phải cậu chưa từng học qua cách biểu đạt tình cảm.

Khi thổ lộ tình yêu với La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh đã nhận được phản hồi tích cực, điều đó đặt nền móng tốt giúp cậu biểu đạt tình cảm. Nói ra không hề khó chút nào. Cứ nói ra đi, biết đâu lại nhận được hạnh phúc. Phải nói ra thì người khác mới có cơ hội đáp lại. Dù là đánh cược thì cũng phải tập quen với cảm giác ngồi vào bàn cược. Thi Sương Cảnh phải học cách từ một kẻ ngoài rìa trở thành người ngồi trên bàn cược của xã hội, bàn cược của quan hệ. Ngồi vào chỗ, đem dũng khí ra làm tiền đặt. Cùng lắm chỉ thua tình cảm tự nguyện của chính mình, còn nếu thắng thì có thể sẽ thắng được cả một gia đình hạnh phúc, vui vẻ hòa thuận.

Không chỉ thế, cậu còn phải học cách nói ra nhu cầu của mình. Anh phải yêu em. Anh phải đối tốt với em. Biết đâu lại thành hiện thực thì sao?

*

Lại kể về La Ái Diệu tới dinh thự Mã gia. Nơi đây hệt như một tòa nhà sâu hút ăn thịt người.

Vợ con Mã Khải Ca đều đứng ở cổng chính, Mã Khải Ca được tài xế đỡ xuống xe, Mã phu nhân cũng ra phụ một tay, ngặt nỗi bà gầy yếu quá nên sắp bị Mã Khải Ca đè sập đến nơi, thế mà vẫn kiên quyết muốn dìu ông chồng. Hai đứa bé không biết có phải đi theo sau bố mẹ hay không, một tài xế khác bèn ra dấu tay mời Trác tiên sinh cùng tiến vào dinh thự, Trác tiên sinh dắt hai đứa bé cùng vào nhà.

Vừa vào dinh thự, cảm giác của thảo nguyên lập tức biến mất. Bầu trời bị bó buộc thành những ô vuông to nhỏ ở bốn phương, biến đổi theo bước chân tiến vào sâu trong nhà. Dần dà, mùi tanh của cỏ và nước cũng hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài. Dinh thự sâu hun hút với rất nhiều lối vào và lối ra, mỗi lối đều có khoảng sân riêng, hai bên Đông Tây là các dãy buồng. Vì là nhà kiểu Trung Nguyên nên không có hòn giả sơn hay dòng nước chảy giống trang viên vùng Giang Nam, trong nhà hầu như toàn là các phòng chức năng, đôi chỗ trong sân bày bàn ghế để mọi người sưởi nắng trò chuyện.

Những căn phòng này có vị trí địa lý rất quái lạ, ngay cả gạch đá lát dưới đất cũng được vận chuyển từ Trung Nguyên đến. Mã phu nhân không nói câu nào với Trác tiên sinh, Mã Khải Ca vào nhà rồi cũng im re, chỉ bảo là mình muốn đi nghỉ, Trác tiên sinh cứ tự nhiên. Chỉ còn lại hai đứa trẻ, tài xế dẫn Trác Dật Luân vào phòng khách, cô chị bảo rằng mình đi gọi bảo mẫu pha trà, còn cậu em thì ở lại phòng khách tiếp khách.

Cả tòa dinh thự rộng mênh mông, chỉ riêng phòng ở đã hơn mười phòng rồi. Trác Dật Luân hỏi cậu bé: “Nhà cháu chỉ có mấy người thế này thôi à?”

Cậu nhóc sợ người lạ, không biết trả lời ra sao, chỉ ngước đôi mắt lúng liếng nhìn Trác Dật Luân. Nó leo xuống ghế rồi đi mở chiếc tủ lớn trong phòng khách, đó là một chiếc tủ khảm trai sơn đen, tuy sức thằng bé yếu nhưng cửa tủ không đóng kín nên nó kéo một cái là tủ mở toang ngay. Thằng bé mò mẫm trong tủ, Trác Dật Luân lại hỏi: “Cháu mở tủ ra làm gì? Muốn trốn vào đó hả?”

Cậu bé đáp: “Mẹ nói, lỡ như cháu nghịch ngợm, ban đêm không chịu ngủ, vậy thì phải trốn vào trong tủ, chớ để lão tổ bắt được.”

Trác Dật Luân đã nhận thức được rằng lão tổ nhà này chắc chắn chẳng phải hạng lương thiện gì, cho nên liền hỏi: “Lão tổ sẽ làm hại nhà cháu ư? Ngay cả trẻ con như cháu cũng không tha sao?”

“Không phải đâu. Chẳng qua là lão tổ cô đơn quá thôi. Lão tổ chẳng thể đi đâu cả, nên nhà cháu phải ở cạnh ngài ấy. Nhà cháu tới đây từ năm ngoái, phải ở lại đây tròn ba năm mới được rời đi. Cháu không biết vì sao bố lại muốn ra ngoài nhờ vả người khác. Lão tổ đâu có xấu xa đến thế.”

Đứa con gái chừng mười tuổi bưng khay trà tiến đến, trả lời câu hỏi của Trác Dật Luân. Chén trà là đồ cổ với kiểu dáng thời Minh Thanh. Cô bé tự giới thiệu tên mình là Mã Cần Quang, cậu em trai là Mã Cần Nguyệt, còn mẹ chúng tên Tôn Miểu Miểu. Dinh thự Mã gia hiện có tổng cộng mười bốn người, bao gồm bốn mười nhà họ Mã, hai vợ chồng quản gia, một bảo mẫu chăm trẻ, hai người dọn vệ sinh, ba đầu bếp, hai người giúp việc. Vì đang là năm mới nên chẳng bao lâu nữa sẽ có những người khác của Mã gia cũng đến đây. Tuy đúng ngày Tết thì ai cũng sum họp với gia đình nhỏ của mình, song trong mấy ngày đầu năm thì mọi người đều tề tựu đông đủ, dinh thự Mã gia sẽ rất náo nhiệt đến tận trước Tết Nguyên Tiêu.

Bình Luận (0)
Comment