Chương 126: Tế mã xuân tàm • Người chung chăn nhưng khác lòng

Mã Khải Ca vắng mặt nên Phật Tử sẽ nói chuyện với bất cứ ai có thể nói chuyện. Mã gia có không ít nhân viên sống ở huyện hoặc thành phố, họ chuyển tới đây theo gia đình Mã Khải Ca, cũng cần ở lại ba năm. Hai tài xế là nhân viên chuyên đi theo các chuyến công tác của Mã Khải Ca, một trong số đó là người Mi Sơn tỉnh S. Phật Tử dẫn dắt gợi chuyện, tài xế liền kể rằng trước Tết anh ta cùng Mã Khải Ca đến hội đấu giá, sau khi hội đấu giá kết thúc anh ta ở lại thành phố D, ăn tất niên cùng cha mẹ già trong nhà, đã nhiều năm rồi không về nhà đón Tết, coi như cũng nhờ phúc của hội đấu giá. Phật Tử chỉ cười đùa chứ không hỏi kỹ, hắn tra xét ký ức thì biết được tài xế từng đi qua khu Lệ Quang, tốc độ điều tra của Mã Khải Ca nhanh thật.
Đáng lý tất cả mọi người ở hội đấu giá phải quên Trác Dật Luân rồi, trong tiềm thức cũng sẽ không điều tra tung tích của Thi Sương Cảnh, bởi vì đó là phạm vào kị húy. Mã Khải Ca không chỉ làm mà thậm chí còn làm rất thuận lợi. Điều này chứng tỏ rằng ở mức độ nào đó Mã Khải Ca không hề khoác lác, trên người ông ta hoặc nhà ông ta thực sự có thứ gì đó có thể xóa bỏ ảnh hưởng của Phật Tử.
Sau khi đến dinh thự Mã gia, Phật Tử gọi cho Thi Sương Cảnh một cuộc ngắn, để cậu nhìn thấy sự xa hoa, u ám và quái dị của dinh thự Mã gia. Ngay cả phim ảnh Thi Sương Cảnh cũng rất ít xem, cậu còn chẳng có khái niệm gì về kiến trúc chứ huống chi là dinh thực mang đặc trưng vùng miền rõ rệt. Phật Tử thậm chí còn nghĩ, nếu đưa Thi Sương Cảnh đi cùng thì có thú vị hơn không nhỉ? Một mình đúng là buồn chán quá. Mã gia thú vị đấy, nhưng lại buồn chán. Sự buồn chán này giống như sự buồn chán khi nhìn vào một mẫu mô cơ quan ngâm trong formalin, sự buồn chán khi đã biết hết bệnh lý rồi nên chẳng có hứng khám phá, sự buồn chán khi dù có bí ẩn cũng không muốn mở nắp lọ ra để kiểm tra lại lần nữa.
Phật Tử tìm kiếm niềm vui bằng cách khuấy đảo cảnh hỗn độn của loài người, đồng thời cũng lấp đầy bụng bằng những cảm xúc ác tính như là nỗi sợ hãi. Từ khi yêu Thi Sương Cảnh, sự ác tính dường như đã mài mòn hắn, song chỉ có bản thân Phật Tử hiểu rõ rằng, đây là một phần bản tính của hắn, hắn không che giấu trước mặt Thi Sương Cảnh mà chỉ đang tìm kiếm một sự cân bằng mới mà thôi. Có lẽ cần những chỗ mà giá trị quan của hắn và Thì Sương Cảnh có thể giao thoa dung hòa, còn lại thì chẳng cần phơi bày.
Tuy tham gia vào chuyện của Mã gia nhưng kỳ thực Phật Tử không quan tâm đến sự sống chết của người nhà họ Mã, cũng không quan tâm đến sự sống chết của Mã Minh —— Về phần sau này, Phật Tử gần đây đang xem xét lại về vấn đề “niết bàn”, hắn đã hết hứng thú với việc tìm kiếm thần hộ pháp rồi. Dù sao cũng cứ tiếp xúc thử xem, nếu đó đúng là Mã Minh thì có thể hỏi thăm vài câu, khó khăn lắm mới có đồng loại mà. Nhưng Mã Minh có tính là đồng loại không? Ông ta là phàm nhân tu thành Bồ Tát. Ấy, không thể nghĩ thế được. Phán đoán theo kiểu chủ nghĩa bản chất như thế không giúp ích gì cho suy luận thực tế. Chẳng ai là Phật Nhiên Đăng cả, mà cũng không biết Mã Minh đã ghi danh ở chỗ Phật Nhiên Đăng từ sớm hay tạ thế tu hành rồi mới đắc đạo chuyển hóa, việc này chỉ có bản thân Mã Minh biết rõ. Xét về cống hiến, Mã Minh thậm chí còn chăm chỉ hơn Phật Tử nhiều. Vào thời kỳ đó, Mã Minh cũng là một “Phật Tử” ngoại đạo. Nói theo kiểu hiện đại thì có lẽ Phật Tử sắp gặp tiền bối rồi. Tóm lại hắn cứ suy nghĩ vu vơ thế thôi, chứ vẫn chưa có đủ thông tin.
Trác tiên sinh là khách quý, có điều —— việc này có hợp lẽ chăng? Tôn Miểu Miểu hỏi Mã Khải Ca nhưng Mã Khải Ca bệnh nặng quá, vừa về nhà là nằm vật ra, bất tỉnh nhân sự. Tôn Miểu Miểu vẫn thấy lo lắng, vừa khéo tài xế chuẩn bị rời khỏi Mã gia, bà liền nhờ tài xế đi đón bác sĩ. Sau đó đứa con gái lại kể cho Phật Tử biết dinh thự Mã gia vốn có bác sĩ riêng, nhưng chuyện xảy ra ở Mã gia khiến bác sĩ sợ quá, cố thuyết phục cách mấy cũng không chịu ở lại, Mã gia đành xếp phòng cho bác sĩ ở huyện bên cạnh để tiện đón về dinh thự nếu cần.
Chạng vạng, sắc trời sẩm tối, Mã Khải Ca vẫn không ra tiếp khách được. Tôn Miểu Miểu bọc khăn choàng, đích thân qua hỏi khẩu vị của Trác tiên sinh, bà còn chẳng biết Trác tiên sinh từ đâu đến, chứng tỏ Mã Khải Ca chưa từng giới thiệu cho bà biết về hắn, thậm chí có khi còn chưa từng tiết lộ chuyện tượng Phật Tử ở hội đấu giá.
“Dạo này tôi tu Phật nên ăn uống thanh đạm. Có thể ăn thịt nhưng không ăn đồ tanh.” Trác Dật Luân sở hữu ngoại hình nhã nhặn đẹp đẽ, Tôn Miểu Miểu nghe thấy hai chữ “tu Phật” thì biến sắc, song khi nhìn kỹ gương mặt Trác Dật Luân, bà chẳng thể giận cho nổi.
Bà không kiềm chế được bản thân, bắt đầu nói nhiều hơn: “Trác tiên sinh đừng nhắc đến việc đó ở nhà chúng tôi, tuy chúng tôi không thuộc giáo phái khác, nhưng mà…… Tóm lại là không hay. Ôi, tôi không có ý gì đâu, Trác tiên sinh không ăn đồ tanh, vậy thịt dê không được rồi, thịt bò có được không? Đáng lẽ khách ghé thăm nhà thì phải chuẩn bị đầy đủ gà vịt thịt cá, nhưng cá ở sông suối vùng này đều là loại không ngon, hôi mùi đất, mong ngài thông cảm. Đúng 7 giờ tối sẽ ăn cơm, tôi đã bảo đầu bếp trong nhà làm một ít điểm tâm, mời Trác tiên sinh nếm thử nhé.”
Trác Dật Luân tỏ vẻ hứng thú, chỉ mấy ánh mắt đã khiến Tôn Miểu Miểu không rời khỏi phòng được. Nghĩ tới nghĩ lui, bà đành ngồi xuống, Trác Dật Luân liền bắt chuyện với bà, chủ đề là về lão tổ và bữa tiệc gia đình mà cô con gái lớn Mã Cần Quang vừa nhắc đến.
Tôn Miểu Miểu lúng túng quá, nghĩ bụng sao con bé này cái gì cũng kể ra ngoài hết thế. Ánh mắt bà đảo qua, trông thấy trong phòng khách đặt một chiếc tủ sơn đen khảm trai với hai cánh cửa mở toang, đây tất nhiên không phải chủ ý của bà, song phòng nào cũng bày một chiếc tủ như vậy, nom hết sức xúi quẩy. Bà cảm thấy không nên than thở với người ngoài, nhưng như này đâu tính là than thở mà hẳn là nhắc nhở thôi, thế là Tôn Miểu Miểu nói: “Trác tiên sinh à, nhà chúng tôi đi nghỉ sớm lắm, ngài đến đây thì cứ coi như đi nghỉ dưỡng, buổi tối chúng tôi không uống rượu đánh bài, mọi người đều phải ngủ trước 12 giờ, không là sau nửa đêm sẽ khó yên giấc.”
“Tôi nghe các con bà kể sao giống truyện ma quá, gì mà ngủ không được thì trốn trong tủ, chuyện này là thật ư?” Trác Dật Luân hỏi.
“Ôi trời, Trác tiên sinh chớ nghe bọn nhóc nói linh tinh. Khách khứa thì không sao đâu, cứ đóng kín cửa chính và cửa sổ rồi đi ngủ là được, ban đêm không nên ra ngoài, nhà chúng tôi nhiều phòng và sân, lỡ như lạc đường thì rắc rối lắm.”
Trác Dật Luân bỗng đổi chủ đề, “Tôn phu nhân là người phía Nam à?”
“Tôi ấy hả? Tôi đến từ thành phố H.”
“Tới sinh sống ở nơi đây ắt hẳn không dễ dàng nhỉ.”
“Trác tiên sinh khách sáo quá.” Được trai đẹp quan tâm đúng là thích thật, nhưng Tôn Miểu Miểu chẳng cần sự thương cảm từ người khác, “Nhớ kỹ nhé, trước 12 giờ đêm là phải nằm lên giường, nhắm chặt mắt. Các Bồ Tát Phật tổ mà Trác tiên sinh thờ phụng không phù hộ được cho ngài đâu. Nhà tôi không tu Phật, lão tổ mà nhìn hay nghe thấy thì sẽ phiền lòng.”
“Nếu ngài hỏi tôi lão tổ là cái gì thì tôi cũng không biết. Tôi được gả vào nhà họ Mã chứ không tính là “người nhà họ Mã”, nên lão tổ sẽ không làm gì tôi.” Tôn Miểu Miểu dùng nắp chén trà gạt lá trà, cụp mắt nhìn cuống trà, “Người nhà họ Mã bọn họ điên điên khùng khùng, hồi xưa mà biết thì tôi đã chẳng gả vào đây, nhưng giàu thì đúng là giàu thật, mộ tổ nhà người khác bốc khói xanh, còn mộ tổ nhà này thì cắm cả ống khói.”
Trác Dật Luân phì cười trước lời nói của Tôn Miểu Miểu, không ngờ vị phu nhân này dí dỏm ra phết, Tôn Miểu Miểu giận dữ liếc nhìn hắn, “Trước khi kết hôn tôi mới chỉ nghe nói minh tinh nuôi tiểu quỷ, chính khách thờ Bồ Tát, giờ gả vào đây mới thấy đúng là như thế còn gì, giữa thảo nguyên mênh mông mà lại đi xây một tòa dinh thự. Nếu Trác tiên sinh không sợ thì dạo một vòng ở hành lang quanh sân cũng được, tranh thủ bây giờ sắc trời vẫn chưa tối lắm.”
“Tôn phu nhân quả là người thẳng thắn. Tôi thực sự chỉ tới đây bàn chuyện làm ăn thôi, bà nói cứ như tôi là đạo sĩ hay hòa thượng vậy.” Trác Dật Luân bông đùa, Tôn Miểu Miểu uống trà xong thì nhẹ nhàng ăn một miếng điểm tâm, rồi bà lau miệng, cầm cả chén trà của mình rời đi.
Phòng khách chẳng còn ai, Phật Tử uống hai chén trà, ánh mắt lại hướng về phía chiếc tủ lớn sơn đen khảm trai. Phật Tử lại lần nữa kéo tủ ra, ngồi khuỵu một chân bên mép tủ, vươn tay v**t v* mặt gỗ được đánh bóng sơn đen bên trong tủ, ngoài tủ được chạm trổ tinh tế, trong tủ thì sạch sẽ như mới, chẳng phát hiện thứ gì. Phật Tử nghĩ, nếu muốn tránh tà túy thì trong tủ ắt phải có càn khôn, chẳng hạn như lá bùa hay chú văn gì đó, ấy thế mà chẳng có gì cả, trống không cứ như chiếc quan tài hai cửa dựng đứng.
Trước bữa tối, Phật Tử thực sự làm theo đề xuất của Tôn Miểu Miểu, đi một vòng hành lang trong dinh thự Mã gia. Không đi thì thôi, đi rồi hắn mới nhận ra hành lang trong tòa dinh thự này thông hết với nhau. Tiến vào từ cổng lớn treo bảng hiệu Mã gia, hai bên trái phải đều có hành lang, toàn bộ hành lang giữa các sân đều thông nhau, tựa như một đường viền trống rỗng bao quanh dinh thự này. Thông qua hành lang nối liền ấy, Phật Tử đi dạo khắp dinh thự Mã gia, chẳng có gì tư mật hay nghiêm cấm cả, sân nào cũng vào được, dù chạm mặt nhân viên Mã gia trên đường thì họ cũng chẳng cản Phật Tử mà chỉ liếc nhìn hắn rồi lại vội vã quay lại làm việc của mình.
Bữa tối hết sức thịnh soạn, Tôn phu nhân vừa ăn vừa giới thiệu, tuy nhà họ ở nơi vùng núi hẻo lánh nhưng cái gì cũng là tốt nhất, tủ lạnh kho lạnh cần gì có nấy, một tuần mua thức ăn hai lần, món gì quý hiếm thì vận chuyển tới Tây Ninh bằng máy bay rồi chở xe từ Tây Ninh về đây. Bà còn bảo sau khi hai đứa nhỏ rời dinh thự thì sẽ đi học trường quốc tế, trong hai năm này tranh thủ cơ hội tiếp xúc với văn hóa Trung Quốc cũng tốt. Bây giờ hai đứa không thể đến trường nên đều học online, bà đã thu xếp ổn thỏa đâu vào đấy rồi.
Hai đứa nhỏ ăn xong, Tôn Miểu Miểu cho bọn nó rời bàn đi chơi, cậu em chạy đi mất, còn cô chị vẫn ngồi trên bàn. Trác Dật Luân liếc nhìn Mã Cần Quang rồi bảo với Tôn Miểu Miểu: “Cảm ơn Tôn phu nhân đã chiêu đãi, tôi thấy cứ giấu giếm thì không hay cho lắm, lãng phí ý tốt của Tôn phu nhân.”
Thế rồi Trác Dật Luân kể hết cho Tôn Miểu Miểu về việc Mã Khải Ca mời hắn tới đây, kể từ hội đấu giá đến Liễu Văn Bân, kể tiếp đến việc mời hắn mang theo tượng Phật Tử tới nhà mình để “xem xét tình hình”.
Tôn Miểu Miểu hoảng hốt, vén tay áo nhìn đồng hồ, cuống quýt nói: “Cái đồ quỷ này…… Xin lỗi, Trác tiên sinh, tôi thực sự không giữ ngài ở đây được. Tên chết tiệt này…… Mời người tới làm rối hết cả việc…… Trác tiên sinh, tôi không nói ngài làm rối việc đâu, ngài có lòng tốt, là do tên quỷ nhà tôi không nói rõ. Chúng tôi không cần giúp đỡ gì đâu. Ôi cái đồ quỷ này! Ông ta phát điên là đáng lắm! Đáng đời bị lão tổ trừng trị!”
“Vậy Tôn phu nhân, nếu nhà bà còn ai có thể lái xe rời đi được thì tôi sẽ giao tượng Phật Tử cho họ, còn tôi sẽ ở lại nhà bà một đêm, được chứ? Tôi quả thực rất hiếu kỳ. Lão tổ nhà này là Mã Minh Bồ Tát thật ư?”
Bấy giờ, đứa con gái vẫn ngồi đó bỗng nhiên nhảy xuống bàn, làm động tác nhảy múa. Tôn phu nhân lanh lẹ túm tay con bé, toan dẫn nó rời khỏi phòng ăn, ngặt nỗi chân của Mã Cần Quang như bị đóng đinh xuống đất, nó kêu lên với Trác Dật Luân: “Lão tổ nhà này không cần Phật tạp nham!”
Trác Dật Luân trơ mắt nhìn Mã Cần Quang bị Tôn Miểu Miểu lôi đi. 15 phút sau, Tôn Miểu Miểu trở về, Trác Dật Luân còn chưa mở lời thì Tôn Miểu Miểu đã nói: “Tôi nhốt nó vào trong tủ quần áo rồi, đã bảo nó chớ học mấy cái này mà nó vẫn cứ học, học đến mức phát bệnh thần kinh.”
“Tôn phu nhân, tôi có chút hiểu biết về Phật pháp. Mã Minh Bồ Tát là một trong những người đặt nền móng cho Hiển giáo, đã sáng tác vô số thơ ca và nhạc khúc. Nhưng Mã Minh Bồ Tát là người Ấn Độ mà, sao lại tới đây làm lão tổ cho các vị được?” (Hiển giáo là các giáo phái Phật giáo khác với Mật giáo.)
“Nhà họ Mã đều bị tâm thần hết. Ngài tưởng tôi chưa từng hỏi hay sao? Người nhà họ Mã giàu có từ xưa, hồi trước đánh địa chủ chia tài sản mà họ vẫn giàu, ngài nghĩ là do đâu?”
Tôn Miểu Miểu nhác thấy tài xế đã chờ sẵn bên cạnh cửa, liền nhờ tài xế cầm tượng Phật Tử của Trác Dật Luân đi. Trác Dật Luân quay về phòng mình lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra trước sự chứng kiến của Tôn Miểu Miểu và tài xế, xác nhận bức tượng vẫn ở bên trong và hắn không hề vi phạm giữ tượng lại.
Tôn Miểu Miểu bảo tài xế ký tên cam đoan không được trộm đồ, bằng không Mã gia sẽ tính sổ với anh ta. Thế là bức tượng nhỏ rời khỏi Mã gia, Tôn Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ giữ vị Trác tiên sinh trẻ trung đẹp mã này ở lại, về sau tiễn hắn đi trước khi đại gia đình Mã gia tới đây là được.
“Mã gia tin lão tổ, lão tổ thương con cháu.” Tôn Miểu Miểu v**t v* chiếc tủ đồ lớn trong phòng Trác Dật Luân, “Tôi chỉ được gả vào đây chứ cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết là lão tổ trú trong người con cháu Mã gia, con cháu sống thì lão tổ sống. Nam thì khai chi tán diệp, nữ thì ca múa cúng tế. Các cô của Tiểu Quang đều biết múa, năm nào cũng múa, múa đến chết.”
“Đầu óc Mã Khải Ca đúng là có vấn đề. Có một vị Phật là đủ rồi, sao còn muốn thỉnh thêm một vị Phật nữa?” Bà nói.
Phật Tử nhủ thầm, người cùng chung chăn gối thế mà tâm tư lại hoàn toàn khác nhau. Trông Tôn Miểu Miểu cũng không giống đang nói dối. Điều mà bà chưa rút ra, Phật Tử đã rút ra rồi: Nếu lão tổ ở trong đầu Mã Khải Ca, Mã Khải Ca muốn thỉnh tượng Phật Tử mà lão tổ lại không biết sao? Thì ra đây là một lời mời.
Phật Tử không câu nệ, không phải mời thì cứ xem là mời đi, dù sao cũng chẳng đến mức đánh nhau đâu, chỉ là quái dị mà thôi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Sau chương này, tên gốc của Phật Tử (La Ái Diệu) chỉ dùng khi có tương tác với Tiểu Cảnh thôi nhé. Còn ở dinh thự Mã gia, tôi sẽ dùng luân phiên hai cái tên Phật Tử và Trác Dật Luân để làm nổi bật cảm giác ngụy trang và tách biệt.