Chương 127: Tế mã xuân tàm • Giết bố, mời khách

Về đêm.
Phật Tử nhắm mắt nằm trên chiếc giường bạt bộ khắc hoa bằng gỗ sưa theo kiểu quan gia, lòng âm thầm tự giễu: Đây là lần sống trong điều kiện sinh hoạt tiện nghi nhất kể từ khi ứng thân của hắn hiện thế tới nay, rất chi phù hợp với thân phận Phật Tử của hắn, nhưng hắn cố ngủ cách mấy mà vẫn thấy lấn cấn. Không phải chiếc giường này lấn cấn, mặc dù loại giường cổ vây kín ba mặt này theo kiểu dáng Minh Thanh, nhưng được cải tiến từ khung gỗ thời xa xưa hơn, hình thức không thay đổi nhiều.

(Giường bạt bộ)
Chiếc giường này chiếm diện tích lớn, Phật Tử nhìn về phía cuối giường, trông thấy chiếc tủ đóng chặt. Chắc hiện tại cũng gần 12 giờ rồi, Phật Tử suy nghĩ, rốt cuộc mình nên ngủ hay nên thức đây. Cuối cùng hắn quyết định pháp thân thì hoạt động, còn nhục thân thì chợp mắt. Thi Sương Cảnh ở nhà thắp cho hắn một nén hương, hệt như đốt ngải cứu vậy, không thể nào ngủ nổi, mà tưởng tượng đến cảnh khói xông lửa đốt trong nhà, ngay cả Bắp cũng rúc vào phòng ngủ.
Mã gia quả nhiên không vui chơi gì vào ban đêm, cả tòa dinh thự im phăng phắc, lũ trẻ nghịch ngợm ban ngày cũng đã ngoan ngoãn đi ngủ.
Có thể hiểu pháp thân của Phật là sự tồn tại hiện diện ở khắp mọi nơi, như mưa như sương như huyễn. Phật Tử lựa chọn dùng pháp thân đối diện với nguồn gốc quái dị của Mã gia, đây xem như là lễ nghi cao nhất, tỏ rõ lai lịch của hắn.
Nhìn xuống tòa dinh thự này, thảo nguyên lồng lộng, mây đen núi tối, trăng ẩn sao mờ, hành lang như vành đai giấu dưới nóc nhà, giữa các nóc nhà là từng khoảng giếng trời. Phật Tử nghe thấy tiếng nói mớ của trẻ con, nghe thấy tiếng ồn trắng phát ra từ tai nghe của vị phu nhân trẻ, nghe thấy tiếng ngáy lúc có lúc không của Mã Khải Ca. Đương lúc Phật Tử cho rằng đêm nay cứ thế trôi qua như vậy, vào 3 giờ sáng, cậu em Mã Cần Nguyệt lại tỉnh giấc. Trước khi ngủ nó lén uống nước ngọt nên đến 3 giờ sáng thì bàng quang trướng căng, mót không chịu nổi nữa rồi.
Thằng bé rón rén xuống giường, vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ để giải quyết, đi xong còn không xả nước, không phải nó cố ý mà là do nó sợ gây ra tiếng động. Mã Cần Nguyệt không leo lên giường luôn mà đi thẳng tới chỗ tủ quần áo trong phòng, mở tủ ra rồi trốn vào trong.
Một trận gió rít thổi qua, xoáy lượn trên bầu trời dinh thự Mã gia, ánh trăng chợt soi nghiêng, mái ngói dinh thự bỗng dưng mất hết màu sắc, chỉ còn một màu trắng xóa tựa như cung thành hiện ra trong bích họa. Phật Tử đi tới quan sát, bảo tháp rộng lớn tựa châu ngọc, vươn mãi lên cao, hắn lại nhìn xuống, cấu trúc sân viện đơn tầng đã sao chép và sinh trưởng vô hạn, ngỡ như họ đang ở tầng giữa của bảo tháp, cả phía trên lẫn phía dưới đều mang cảm giác của “thiên” *. —— Phật Tử vốn có sự nhạy bén bẩm sinh với loại cấu trúc này, bảo điện của Phật Tử cũng có dạng bảo tháp, kỳ thực nó có tiềm năng trở thành một “thiên” độc lập, chẳng qua Phật Tử không làm thế mà thôi. (Thiên trong Phật giáo tức Thiên giới, một trong sáu cõi luân hồi, có tổng cộng 28 thiên, bao gồm 6 thiên thuộc Dục Giới, 18 thiên thuộc Sắc Giới và 4 thiên thuộc Vô Sắc Giới.)
Đây là cấu trúc kỳ quái gì vậy? Phật Tử không sao hiểu nổi, hắn cố tưởng tượng mở rộng bảo điện của mình thành một “thiên” đơn độc với kết cấu vuông góc thế này, rồi sao? Ý nghĩa ở đâu? Các “thiên” của Dục Giới là nhà của Phật, Bồ Tát, Kim Cang hoặc thiên nhân, nhưng bị hạn chế trong Dục Giới tức nghĩa là thọ mệnh có giới hạn, cho nên mới xây dựng một ngôi nhà tạm thời ư……?
Phật Tử tạm đặt tên cho cấu trúc bảo tháp này là “Mã gia thiên”, vì Mã Khải Ca quá tục, đặt tên mỹ miều thì lại thành rối rắm. Pháp thân của Phật Tử cố quan sát các tầng khác, song hắn bỗng dưng bị thu hút bởi hành vi của Mã Cần Nguyệt ở tầng này.
Tầng còn lại hình như có người đang đi lại, cấu trúc các viện gần tương tự nhau, bóng người di chuyển cứ đi qua đi lại như viên bi lăn. Mã Cần Nguyệt trốn trong tủ, nó biết đêm nay mà tỉnh giấc thì phải ngồi yên tới sáng. Nó là con cái Mã gia, có huyết thống Mã gia, làm việc cho lão tổ là không được nhún nhường.
Mã Cần Nguyệt chuyển sang ngồi xếp bằng, tay phải kết ấn vô úy, tay trái kết ấn dữ nguyện, động tác hết sức chuẩn chỉnh. Một dải sáng mỏng lóe lên từ lòng bàn tay phải của nó rồi quấn quanh tay trái nó, dải sáng cứ thế quấn qua quấn lại, chẳng mấy chốc đã bọc kín bàn tay. Bấy giờ, dải sáng vẫn tiếp tục sinh trưởng, kéo dài, lượn quanh người Mã Cần Nguyệt hết vòng này tới vòng khác, phun tơ, quấn tơ như áo tơ tằm, mới đầu thì mỏng như khói, rồi càng quấn càng dày, mãi đến khi bọc thằng bé thành người kén.

(Ấn vô úy và ấn dữ nguyện là các thủ ấn của Phật giáo. Ấn vô úy thể hiện sức mạnh xua tan sợ hãi, còn ấn dữ nguyện cầu mong được toại nguyện. Hai ấn này thường được thể hiện chung với nhau bằng hai tay.)
Phật Tử thấy lòng bàn tay Mã Cần Nguyệt chụm thành hình con mắt, Phật âm văng vẳng bên tai bỗng dưng lặng ngắt. Mắt Phật đối diện mắt Phật, ý nghĩ đầu tiên của Phật Tử là: Sao lại tới mức này?
Bất kể có đúng là Mã Minh hay không, La Ái Diệu đã được ánh mắt ấy nhắc nhở rằng, “lão tổ” của Mã gia có lẽ chính là đồng loại mà hắn chờ đợi suốt ngàn năm nay rốt cuộc cũng được diện kiến. La Ái Diệu nhớ tới câu nói của đứa con gái Mã gia hồi tối, “Lão tổ nhà này không cần Phật tạp nham” —— Có khi Mã gia cấm tu Phật là để giữ sự thuần khiết và chính thống cho Phật tính của lão tổ chăng?
Không gian ở Mã gia thiên giống với cảnh giới hư không của La Ái Diệu. Cảnh giới hư không của La Ái Diệu là một trường thời không được tạo ra thông qua chú pháp và ấn của hắn. Mã gia thiên sở hữu thuộc tính “thiên” sẵn có nên tất nhiên mang đặc tính thời không đặc biệt. Do vậy, tốc độ thời gian chảy trôi ở Mã gia thiên cũng khác với bên ngoài. Thân thể cảm giác chỉ mới vài chục phút trôi qua, mà nhoáng cái trời đã sáng bừng, mặt trăng và mặt trời đột ngột đổi chỗ, mọi sắc màu đều đã trở về. Lớp áo tơ tằm bọc quanh người Mã Cần Nguyệt bị lấy đi, chỉ để lại cậu bé nằm cuộn mình ngủ trong tủ quần áo.
La Ái Diệu chưa từng tiếp xúc trực tiếp với lão tổ Mã gia. Hắn có ý muốn giao lưu, song lão tổ Mã gia chỉ bọc cậu bé trong tủ thành kén, chẳng hề đoái hoài tới hắn.
*
Sáng sớm, tiếng mắng chửi của Tôn phu nhân đánh thức cả thảo nguyên. Trác Dật Luân nhàn nhã rảo bước đến ngoài cửa phòng cậu bé, thấy Tôn Miểu Miểu lôi Mã Cần Nguyệt ra khỏi tủ quần áo, muốn tìm gì đó để đánh nó, đáng tiếc căn phòng cũ toàn là đồ cồng kềnh, thứ có thể quăng ném chỉ có vật nặng như đồ gốm sứ thôi. Tôn Miểu Miểu hận rèn sắt không thành thép, dùng tay đánh vào vai và lưng Mã Cần Nguyệt, “Đã dặn mày ngoan ngoãn đi ngủ rồi cơ mà! Đã dặn mày không được uống nước trước khi ngủ rồi cơ mà! Mày không nghe phải không?! Không nghe phải không?! Được thôi, thích ngủ trong tủ quần áo chứ gì, đêm nay mày ngủ với tao!”
Phòng của Mã Cần Quang ở phía đối diện, cô bé vẫn chưa rửa mặt chải đầu, nghe tiếng mẹ mắng, nó chỉ khoác thêm chiếc áo rồi chạy ra. Trác Dật Luân là người ăn mặc chỉnh tề nhất nhà. Buổi sáng Tôn phu nhân không đeo lens mà thay sang kính gọng, bà tiều tụy nhìn về phía Trác tiên sinh. Trác tiên sinh giơ tay chào hỏi, Tôn Miểu Miểu chỉ gật đầu, hỏi hắn tối qua ngủ có ngon không, tất nhiên hắn trả lời là ngủ ngon.
Mã Khải Ca rốt cuộc cũng xuất hiện vào bữa sáng, ông ta tỏ ra không sao hết, cứ như việc điên cuồng lên đồng hôm qua là giả. Tôn Miểu Miểu vừa mới đánh con nên lúc ăn cơm thằng bé cứ thút thít nom rõ là tủi thân. Mã Khải Ca hỏi han thì biết đầu đuôi sự việc, ông liền khuyên mẹ bọn trẻ chớ động tay động chân, đừng nên nóng nảy quá. Lo chuyện gia đình xong, Mã Khải Ca lập tức hỏi Trác Dật Luân: “Trác tiên sinh, tối qua ngài có bày tượng Phật Tử ra không? Ngài thế nào rồi? Ngủ có ngon giấc không?”
Trác Dật Luân bảo rằng đã đưa tượng Phật Tử cho tài xế mang đi rồi, Tôn phu nhân không cho giữ. Mã Khải Ca biến sắc, giơ tay định đánh Tôn Miểu Miểu ngồi bên cạnh, Tôn Miểu Miểu vô thức co rụt người, Trác Dật Luân vội tới can Mã Khải Ca. Tôn Miểu Miểu thấy có người che chắn trước mặt mình thì ứa nước mắt, dùng giọng Thượng Hải chửi mắng Mã Khải Ca đã ngu dốt còn tham lam, làm lão tổ mất hứng, cứ đà này toàn bộ già trẻ trong nhà chỉ có nước sùi bọt mép nằm chờ chết thôi.
Đang trước mặt người ngoài nên Mã Khải Ca không tiện phản bác lời vợ mình, cũng không muốn giải thích nhiều. Tôn Miểu Miểu đứng dậy, rút khăn giấy lau nước mắt, không cho hai đứa con ăn nữa, “Đi thôi, chúng ta về thành phố H. Bố của các con điên rồi, muốn đâm đầu vào chỗ chết thì đâu ngăn được.”
“Cô bảo Lý Toàn mang tượng Phật Tử về đây ngay!” Mã Khải Ca chỉ vào mũi Tôn Miểu Miểu mà quát.
Trác Dật Luân muốn khuyên nhưng chẳng biết nên khuyên từ đâu, hắn không muốn biến số trở nên quá nhiều, liền quyết định xoa dịu cả hai bên. Trước tiên hắn giải thích cho Mã Khải Ca về chuyện Tôn phu nhân nói hôm trước, rồi lại giải thích cho Tôn phu nhân biết Mã Khải Ca nhờ hắn tới đây làm gì. Sau cùng, Trác Dật Luân tổng kết: “Các vị phải thống nhất xem muốn tôi tới đây rốt cuộc để làm gì?”
Tôn Miểu Miểu: “Không phải ngài tới để bàn chuyện làm ăn sao?”
Trác Dật Luân: “Đúng thế, tôi bỏ sức, Mã tiên sinh bỏ tiền, đây chính là chuyện làm ăn.”
Mã Khải Ca: “Tôi muốn Trác tiên sinh thỉnh tượng Phật Tử đến Mã gia chúng ta. Miểu Miểu, cô tự vấn lương tâm mà nói xem, cô có chịu được lão tổ không? Trên đời có thần linh giống như lão tổ nhà chúng ta, cũng có thần linh giống như Phật Tử, chúng ta đổi đức tin khác không được hay sao?”
Tôn Miểu Miểu: “Cố chịu qua ba năm là sẽ ổn thôi! Đã qua một năm rưỡi rồi! Bây giờ anh lại đòi thay đổi, tôi thấy hôm qua anh gặp báo ứng của lão tổ rồi đấy, lúc anh muốn chết thì cách xa mẹ con tôi ra, anh hãy nhớ anh vẫn còn hai đứa con!”
Trác Dật Luân: “Tôi hiểu rồi. Tôn phu nhân sợ lão tổ trả thù nên buộc phải tin theo. Mã tiên sinh thì kiêng kỵ lão tổ nên muốn đổi đức tin khác. Tôi biết rằng không đến lượt mình làm người hòa giải cho hai vị, tôi cũng chỉ là người bình thường thôi……”
Đúng lúc này, cô chị Mã Cần Quang bỗng giơ hai tay nắm lấy tay Trác Dật Luân, “Giúp bố đi.”
Những người lớn đều im lặng nhìn về phía đứa trẻ. Mã Cần Quang nói tiếp: “Bố nổi lòng tham, lão tổ tức giận, nhưng lão tổ muốn bố đưa ngài về. Tượng Phật ở đâu? Lão tổ muốn tượng Phật.”
Mã Khải Ca nghe lời nói không kiêng kỵ của con bé thì như bị sét đánh. Trước đó Phật Tử vẫn tránh đọc suy nghĩ của Mã Khải Ca vì không tiện xung đột với linh hồn trú trong người ông ta. Giờ thấy Mã Khải Ca ấp a ấp úng, vẻ mặt xoắn xuýt, hắn liền định đọc suy nghĩ của ông ta, tuy nhiên vừa chạm vào thì ông ta nhảy dựng lên, làm ra vẻ muốn nôn mửa. Ngay cả chính Mã Khải Ca cũng cảm giác mình lại sắp phát điên rồi, Phật Tử đành thu tay về, xem ra vị lão tổ này trừng phạt Mã Khải Ca không hề nương tay chút nào.
“Tôi tưởng rằng…… Ọe…… Lão tổ kiêng kỵ Phật Tử…… Ọe……” Mã Khải Ca rốt cuộc không chịu nổi, vịn bàn nôn đầy đất, mọi người né ra để tránh bị dính phải, “Đều tại mụ đàn bà ngu xuấn nhà cô…… Nếu tối qua mà…… Ọe…… Thỉnh Phật Tử vào, thì lão tổ……”
Mã Cần Quang bỗng nói bằng tông giọng không giống giọng của một bé gái: “Phật Tử đã được thỉnh vào rồi.”
Tôn Miểu Miểu ngã quỵ xuống đất, phòng ăn bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Tay Trác Dật Luân vẫn bị Mã Cần Quang nắm chặt, không buông ra được. Tôn Miểu Miểu cố gỡ tay Mã Cần Quang ra thì Mã Cần Nguyệt lại kéo tay còn lại của Trác Dật Luân, một trái một phải y chang đồng nam đồng nữ.
Cậu bé nói: “Phật Tử vừa thỉnh vào sẽ ăn người, giết bố, mời khách.”
Cảm giác quái lạ trong lòng La Ái Diệu chuyển thành hoang đường: Hắn bảo muốn ăn Mã Khải Ca bao giờ? Cứ là con người thì hắn đòi ăn hay sao?
Tần số vẫn không ăn khớp, mà hiểu lầm thì lại rất lớn. La Ái Diệu nhủ thầm, bản thân hắn đâu phải hạng Phật tạp nham, Mã Minh cũng chẳng phải phường tà đạo, cớ sao lại thành ra thế này chứ?
✿Tác giả có lời muốn nói:
* “Thiên” trong truyện này nhấn mạnh hơn vào hàm nghĩa “nơi cư ngụ” của thần tiên hoặc Phật/Bồ Tát/hộ pháp, vẫn giữ sự phân chia Dục Giới thiên, Sắc Giới thiên, Vô Sắc Giới thiên, còn thiết lập liên quan đến núi Tu Di thì sẽ được triển khai ở phần sau của truyện.